Chương 558 Trùng Hợp
Qua hồi lâu, hội thảo kết thúc.
Lục Bình khiêm tốn mang theo cặp công văn đi ra khỏi tiểu kịch trường, hòa vào trong bóng đêm.
Sau lưng là tiểu kịch trường đèn đuốc sáng trưng.
Đám diễn viên lâu năm như Tưởng Văn Lệ, Trần Bảo Quốc và Trương Nghị đều không hẹn mà cùng ngồi yên tại chỗ, bọn họ đang nhỏ giọng giao lưu cái gì đó. Chờ sau khi phần lớn mọi người trong rạp đều tán đi, bọn họ lần lượt đứng dậy, tìm đến giáo sư Cố Kiện Ngô.
"Giáo sư Cố, lát nữa ngài có thể phát lại ghi hình của buổi hội thảo hôm nay cho chúng em được không." Tưởng Văn Lệ dịu dàng nói.
Mấy người Trần Bảo Quốc, Trương Nghị thì đứng ở phía sau, trên mặt đều lộ ra nụ cười, nhìn về phía giáo sư Cố.
Lúc này, giáo sư Cố vẫn còn đang đứng ở trước bục phát biểu và thao tác bản bút ký. Ông không có trả lời, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, đầu ngón tay lướt qua vòng lăn của con chuột. Không lâu sau, mấy nhân viên công tác chạy chậm qua, sắc mặt bối rối.
"Giáo… giáo sư Cố."
"Không biết đã xảy ra chuyện gì mà bốn chiếc máy đều xảy ra trục trặc, toàn bộ thẻ nhớ đều bị cháy hết." Nhân viên công tác bất an nói.
Trương Nghị là một người đam mê diễn xuất. Sau khi không nhận được bản ghi hình, anh liền chào tạm biệt nhóm tiền bối rồi dẫn trợ lý đi ra ngoài. Đi dọc theo hành lang dài, anh còn đang suy nghĩ về những thu hoạch trong buổi tối hôm nay, nhất là hai đoạn biểu diễn trên sân khấu của Lục tiên sinh.
"Anh Dịch, anh chờ tôi một lát, bên kia hình như xảy ra chút mâu thuẫn." Trợ lý chợt nhận được một cuộc điện thoại, nói là xe bảo mẫu gặp phải chút rắc rối với học sinh trong trường.
Trương Nghị đứng ở trước bậc thang, còn đang cúi đầu suy nghĩ. Lúc này, từ một bên khác, một thanh niên mặc quần áo thể thao màu đen đeo tai nghe, hai tay cắm ở trong túi, bước nhanh tới gần.
Không có né tránh, đối phương đụng vào người Trương Nghị.
"Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
"Là do tôi thất thần, cậu không có chuyện gì chứ?" Trương Nghị lấy lại tinh thần, vô thức nói ra.
Thanh niên rất kỳ quái, chỉ liếc mắt nhìn Trương Nghị một cái, ngay sau đó liền tiếp tục đi về phía trước rồi biến mất ở trong tòa nhà.
Dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, thanh niên lấy điện thoại ra từ trong ngực, đầu ngón tay nhanh chóng lướt qua trên màn hình… Sau khi mở khóa điện thoại, đối phương ấn mở album ảnh, ấn mở video được Trương Nghị quay lại rồi nhanh chóng xóa bỏ nó, đồng thời còn xóa bỏ cả ghi chép và tìm kiếm dấu vết như các nền tảng đám mây.
Một đêm này, trong kịch trường, mấy người lấy điện thoại di động ra quay chụp đều "trùng hợp" bị mất điện thoại di động.
Thế là, mặc dù trong giới diễn viên đều lưu truyền truyền thuyết về một người ngoài giới với khả năng diễn xuất rất có linh tính, nhưng không có bất kỳ một chút ảnh chụp hay là video nào liên quan tới đối phương.
Bởi vì có cái gọi là, chỉ nghe người, không thấy hình.
Không gì ngoài như vậy.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Văn hóa Ngô Minh.
Ánh nắng tươi đẹp chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, Lục Bình thoải mái ngáp một cái.
Anh cúi đầu xuống, xem điện thoại, ánh mắt hơi dừng lại. Anh nhìn thấy những tin tức do những công ty giải trí đưa ra nhằm nâng cao trình độ chuyên nghiệp của các diễn viên xuất hiện trên hot search Weibo và các trang khác.
Ấn vào tin tức, tỉ mỉ quan sát.
"Bên trong những tin tức này đều có cái bóng của hội thảo nghiên cứu ngày hôm qua. Trong hội thảo nghiên cứu ngày hôm qua có gần một nửa số diễn viên đều lên sân khấu biểu diễn, cho nên đây chính là một cái tín hiệu bên trong giới diễn xuất."
"Khá lắm, mình đêm qua vậy mà lại dính líu vào sự kiện quan trọng như vậy của ngành giải trí?" Gương mặt Lục Bình lộ vẻ cổ quái.
Nói anh là một nhân viên công chức bình thường thì anh lại đóng vai thương nhân tình báo và tay lái buôn. Nhưng nếu nói anh là một tay lái buôn đi lại giữa đám người quyền quý thì anh chỉ là có thể được xem là người có chút danh tiếng trong giới diễn viên mà thôi.
Hứng thú đọc tin tức một hồi, Lục Bình thu hồi ánh mắt. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó.
Lục Bình ngẩng đầu, âm thầm quan sát xung quanh phòng làm việc, sau khi xác nhận không có người chú ý tới mình thì đưa tay kéo ngăn kéo ra.
Anh lấy mấy lá thư ra từ trong ngăn kéo, sau đó đi về phía máy cắt giấy.
Đây là những bức thư viết cho bạn gái Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch mà anh đã chuẩn bị trước khi chạy trốn. Dựa theo kế hoạch trước đó của anh, sau khi anh biến mất một khoảng thời gian, hai người này chắc chắn sẽ mở ngăn kéo của anh ra, từ đó trông thấy mấy bức thư này.
[Răng rắc… Răng rắc…]
Lục Bình đưa mắt nhìn mấy bức thư bị máy cắt giấy cắt thành mảnh vụn, sau đó đưa tay xáo trộn các mảnh vụn ở trong thùng rác bên cạnh.
⚝ ✽ ⚝
"Đúng rồi."
"Oánh Oánh, đêm nay em có muốn đi tham gia họp lớp cùng anh không?" Vừa ngồi trở lại trước bàn làm việc, Lục Bình nhìn về phía bạn gái, cười hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate