Chương 559 Ngô Mỹ Ngọc Tôi Nói! Tôi Sẽ Nói Hết! A! A! A!
"Nói!"
"Tôi nói! Tôi sẽ nói hết toàn bộ!"
"Van cầu các người! Van cầu các người đừng tổn thương cô ấy!"
"A!"
"A!"
Người phụ nữ chết lặng giống như là một cái xác không hồn, trên gương mặt chợt bắt đầu có những cảm xúc khác.
Vẻ mặt cô sụp đổ, thân thể bị cố định trên ghế điên cuồng giãy dụa và run rẩy. Nước mắt và nước mũi không ngừng chảy ra.
Cô cuồng loạn kêu rên.
Ngô Mỹ Ngọc hoàn toàn sụp đổ.
⚝ ✽ ⚝
"Đáng tiếc."
"Trong mấy vòng khảo hạch trước đó, biểu hiện của cô ấy đều rất đột xuất. Cho dù đối mặt với uy hiếp tử vong ở khoảng cách gần, cô ấy ngay cả nháy mắt đều không nháy nhiều một cái."
Bên trong màn hình giám sát, trong căn phòng khép kín, làn da Ngô Mỹ Ngọc tái nhợt, suy yếu giãy dụa.
Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh ngồi ở trước ghế sô pha, dời ánh mắt đi chỗ khác. Lúc này, Tiết Hoa Thanh cảm khái một tiếng, tiếc hận nói: "Tôi còn tưởng rằng Ngô Mỹ Ngọc này có thể đạt tới tiêu chuẩn thứ tự, cấp bậc cuồng tín."
Trong quá trình đánh giá cấp tốc, biểu hiện của Ngô Mỹ Ngọc vô cùng kinh diễm, tố chất tâm lý, năng lực chịu đựng áp lực…, gần như mỗi một chỉ tiêu đều có thể đạt tới tiêu chuẩn cao nhất.
Tất cả mọi người, bao gồm cả sư phụ Lý, đều ký thác hi vọng cô có thể đạt tới tiêu chuẩn thứ tư.
Chỉ tiếc… Nhược điểm của Ngô Mỹ Ngọc không ở chỗ mình, không ở chỗ cách sống, không ở chỗ sống tạm bợ, càng không bị lợi ích hấp dẫn. Nhược điểm của cô chính là người nhà! Nói một cách chuẩn xác hơn chính là người em gái vẫn còn đang đi học của cô!
Khi trong điện thoại vang lên giọng nói ngây ngô và sạch sẽ của người em gái, chỉ một tiếng “Chị” thôi đã khiến cho Ngô Mỹ Ngọc sụp đổ trong nháy mắt!
"Có nhược điểm chưa hẳn là chuyện xấu." Đinh Thanh lắc đầu, bình tĩnh nói ra.
Tiết Hoa Thanh bỗng dưng sững sờ, lập tức nhìn về phía màn hình giám sát rồi gật đầu.
Đinh Thanh còn có nửa câu sau chưa nói, đó là, "Chỉ cần… chúng ta nắm nhược điểm này ở trong tay."
Đinh Thanh lộ ra vẻ suy ngẫm, lập tức gọi tới một số điện thoại. Sau điện thoại được kết nối, anh trầm giọng nói ra:
"Anh phái người đi xóa sạch mọi dấu vết của Ngô Mỹ Ngọc ở Trung Hải và quê hương của cô ấy."
"Đi ngay bây giờ."
"Xem ra anh rất coi trọng Ngô Mỹ Ngọc này?" Tiết Hoa Thanh đưa tay thêm nước trà cho mình và Đinh Thanh, hỏi.
"Không phải là tôi, là Lục tiên sinh. Sau đợt khảo sát này, nhóm học viên này sẽ được phân thành các tổ, và được đặt các mật danh mới.
" Đinh Thanh nhấp một miếng trà, đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ chiếu vào tòa nhà văn phòng.
Lục Bình híp mắt lại, có chút xuất thần nhìn về phía nơi xa. Anh thoải mái thở ra một hơi, quay đầu, nhìn về phía đám đồng nghiệp đang lần lượt kết thúc một ngày làm việc bận rộn, vẻ mặt buông lỏng chờ đợi đến giờ tan tầm.
"Ai!"
"Không phải an toàn, là nguy hiểm vẫn còn đang chồng chất."
Lục Bình có chút lưu luyến khoảng thời gian hiện tại, cũng có chút e ngại và lo lắng đối với một tương lai mãnh liệt lại khó lường.
"Anh Bình!"
Lục Bình còn đang suy nghĩ.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng gọi vui sướng. Lục Bình nhìn lại theo tiếng kêu, thì thấy bạn gái của mình đang đi đến từ cửa sau.
Sau khi cô biết buổi tối sẽ cùng anh Bình tham gia họp lớp liền vội vàng gọi điện thoại về nhà cho mẹ, để mẹ nhờ người giao hàng đưa quần áo trong nhà đến công ty. Tới gần giờ tan tầm, cô gái nhỏ lập tức ôm lấy quần áo đi vào phòng vệ sinh, thay đổi quần áo, đem thêm đồ trang sức trang nhã. Lúc này, cô mới quay trở về văn phòng.
Cô đứng ở trước mặt Lục Bình, có chút ngượng ngùng vén mái tóc dài lên.
"Rất xinh đẹp."
Áo sơmi trắng thắt nơ con bướm, bên dưới là váy ôm hông kiểu dáng dài, dáng vẻ vô cùng duyên dáng yêu kiều, ưu nhã mà điềm đạm nho nhã.
Lục Bình cười khen ngợi.
"Hửm!"
"Oánh Oánh ăn mặc đẹp như vậy, là muốn đi đâu vậy?" Trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch bưng chén trà, xoay người cố ý trêu ghẹo.
"Hả?"
"Hì hì, ban đêm sẽ cùng anh Bình tham gia họp lớp." Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, vừa cười hì hì vừa nói.
Không lâu sau, tầm 5 giờ 30 phút tối, đến giờ tan làm.
Trương Oánh Oánh kéo cánh tay Lục Bình, hai người cùng đi về phía trạm xe. Nghe nói kế hoạch tụ tập tối nay sẽ là, trước tiên ăn cơm tại quán Tiểu Tứ Xuyên ở gần trường học, sau đó cùng nhau dạo chơi sân trường, hát hò một chút.
"Anh Bình?"
"Hả?"
"Ban đêm sẽ có những ai đến? Quan hệ với anh đều tốt sao?"
"Hình như có vợ chồng anh Phong, chính là cặp đôi mà chúng ta tham gia hôn lễ lần trước đó. Hình như còn có ba người bạn chung phòng ký túc nữa, ngoài ra bốn người chơi thân ở phòng ngủ bên cạnh phòng của bọn anh cũng đều đến thì phải."
"Tiểu tử Trịnh Bác Văn này đúng là có năng lực, có thể tụ tập được cả nhóm người này lại với nhau."
Xa xa, bóng dáng hai người dần biến mất ở dưới ánh chiều tà.
Giọng nói của bọn họ như ẩn như hiện truyền đến.
------
Dịch: MBMH Translate