Chương 560 Tiện Tay Mà Thôi
Đã điều tra bên phía Tiểu Tứ Xuyên kia chưa?"
Viên Lợi Quân mặc quần áo làm việc, mang theo cặp công văn, sải bước đi lại giữa đám nhân viên văn phòng trong giờ cao điểm buổi tối. Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi thân ảnh của Lục tiên sinh.
Anh móc điện thoại ra, bình tĩnh hỏi.
Anh đảm nhiệm chức vụ tài xế cho Lục tiên sinh, đồng thời cũng phụ trách vấn đề bảo an và loại bỏ chướng ngại xung quanh Lục tiên sinh.
"Xác nhận lại Trịnh Bác Văn, còn có các bạn học bên kia lại một lần cuối cùng." Anh trầm giọng phân phó.
Nói xong, Viên Lợi Quân cúp điện thoại.
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen bình ổn chạy ở giữa thành phố sầm uất. Trịnh Bác Văn ăn mặc thoải mái và không quá trang trọng cùng bạn gái Dương Phỉ khẩn trương ngồi ở hàng ghế sau.
"Được, tôi đã biết. Để bọn họ đi điều tra, chủ động cho bọn họ chút tin tức râu ria." Chỗ ngồi cạnh tài xế, người phụ nữ mảnh khảnh cười tủm tỉm đáp lại.
Cô cúp điện thoại, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía hai người sau lưng.
"Trịnh tiên sinh, tối nay là dịp bạn bè tụ tập, sắc mặt này của ngài cũng không giống như là đang cao hứng cho lắm." Người phụ nữ dịu dàng nói ra.
"Nhìn đây."
"Học theo tôi, mỉm cười…"
Trên gương mặt thanh tú của người phụ nữ hiện lên một nụ cười, hơi nâng cao giọng một chút.
Trịnh Bác Văn ngẩng đầu một cái, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Trịnh tiên sinh!"
"Anh đã quên giáo viên dạy bảo mình như nào rồi sao?!"
Giọng điệu của người phụ nữ trở nên lạnh như băng. Nhưng một giây sau, gương mặt cô ta lại lập tức trở nên xán lạn, mỉm cười nhìn về phía hai người sau lưng:
"Đúng rồi, có chuyện này quên nói cho hai người."
"Chúng tôi đã mời cha mẹ của hai người đến Tam Á nghỉ dưỡng, bọn họ hiện tại hẳn là đang ăn hải sản tôm hùm?"
Trịnh Bác Văn nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bên cạnh anh, gương mặt bạn gái Dương Phỉ cũng trở nên căng cứng và dần dần thay đổi: "Các người trước đó cũng không phải nói như vậy?!!"
"Trịnh tiên sinh, Dương tiểu thư, yên tâm, yên tâm! Chỉ là một đợt du lịch vui vẻ mà thôi, với lại, sau khi chuyện thành công thì một khoản tiền khác sẽ lập tức được chuyển vào trong tài khoản của hai người."
"Đó cũng không phải là một con số nhỏ." Người phụ nữ khẽ cười nói.
Cô ta vừa dứt lời, trong đôi mắt của bạn gái Dương Phỉ lập tức hiện lên vẻ khao khát và lo lắng đan xen.
Cảm giác mất khống chế!
Cô đã hoàn toàn không biết kết quả cuối cùng của mọi chuyện sẽ như thế nào nữa!
Những người này đều có lực lượng và xúc giác khủng bố! Bọn họ… tựa như là ma quỷ, dẫn dụ cô mở ra chiếc hộp Pandora, đi từng bước một về phía vực sâu không thể quay đầu!
⚝ ✽ ⚝
"Được rồi."
"Chúng ta tiếp tục tiến hành huấn luyện cuối cùng."
"Nhớ kỹ, các người chỉ là ngẫu nhiên biết được thân phận của Lục tiên sinh cho nên muốn nịnh nọt đối phương, các người không cần phải che giấu điều này."
"Giờ cao điểm buổi tối đúng là quá nhiều người, quần áo em không có bị nhăn đó chứ?"
Đi ra từ trong tàu điện ngầm, Lục Bình nắm tay bạn gái, đi ra bên ngoài.
Sau khi quét thẻ đi ra ngoài, Lục Bình quay đầu nhìn về phía Trương Oánh Oánh. Gương mặt cô gái đỏ bừng mang theo sự vui vẻ, tinh tế đánh giá một lần, cũng may ngoại trừ tóc có chút loạn ra thì quần áo gì đó đều không có vấn đề gì.
"Không có."
"Hì hì, anh đã ngăn bọn họ ở bên ngoài rồi. Anh Bình, anh vừa rồi siêu có năng lực bạn trai luôn!" Trương Oánh Oánh nói.
Trên đoạn đường này, cô căn bản đều là tựa ở bên tường, bạn trai Lục Bình chừa ra cho cô một vùng không gian.
"Vậy là tốt rồi."
"Hay là chúng ta cũng mua một chiếc xe đi, sau này đi ra ngoài cũng thuận tiện hơn một chút."
Lục Bình vươn tay vén một lọn tóc của bạn gái ra sau tai, lần nữa dắt tay cô gái, vừa đi vừa nói.
"Mua một chiếc xe? Không cần đâu!"
"Mẹ em nói, tương lai nếu em gả đi, của hồi môn sẽ cho chúng ta một chiếc…"
Trương Oánh Oánh nói nhỏ một câu, cô nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Cô rất thích dáng vẻ anh Bình suy nghĩ về tương lai của bọn họ.
Sau khi hơi dừng lại một lát, cô bật thốt lên. Mới nói được một nửa, cô gái bỗng trợn tròn hai mắt, gương vốn hồng hào giờ phút này lại đỏ đến mức có thể chảy nước.
Lục Bình nghe rõ ràng, chỉ quay đầu nhìn về phía đôi mắt lóng lánh của Trương Oánh Oánh, cười cười: "Đi thôi."
"Đến lối ra số 3."
"Hả?"
"Nhà anh Cao đã đến, đang chờ chúng ta ở trước cửa tàu điện ngầm."
Điện thoại trong túi áo rung lên, Lục Bình nhìn thoáng qua, sau đó lộ ra ý cười, nói với Trương Oánh Oánh.
Mục đích Trịnh Bác Văn và Dương Phỉ tổ chức cuộc gặp mặt này khả năng là không có đơn giản như vậy. Nhưng có thể tụ tập đám bạn tốt lâu năm không gặp lại cùng một chỗ, Lục Bình cảm thấy rất không tệ. Về việc muốn nhờ anh giúp đỡ gì đó, đến vị trí hiện tại như Lục Bình rồi thì đó chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
------
Dịch: MBMH Translate