← Quay lại trang sách

Chương 561 Tôi Đã Không Thể Chờ Đợi Được Nữa

"Anh giới thiệu trước cho em một chút, tên đầy đủ của anh Cao là Hàn Cao, là người phương Bắc, là người ở cạnh phòng ký túc xá bọn anh. Thời đại học là một người trượng nghĩa, có một lần, mấy người trong phòng ký túc bọn anh xảy ra tranh chấp với mấy tên xã hội đen ở sân bóng rổ, anh Cao đi ngang qua thấy được liền lập tức ném áo khoác sang bên cạnh rồi xông vào."

"Những năm này cuộc sống của anh Cao cũng rất tốt, năm ngoái vừa có em bé, là một bé trai, hôm nay cũng mang con đến luôn."

Lục Bình nói liên miên lải nhải một tràng.‌

Bạn gái Trương Oánh Oánh không cắt lời anh Bình, ánh mắt cô sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía bạn trai, cảm thấy rất hạnh phúc.

⚝ ✽ ⚝

Rất nhanh.

Trước cửa tàu điện ngầm.

Lúc bắt đầu lên tàu điện ngầm thì trời vẫn còn chưa tối hoàn toàn, nhưng lúc này đi ra ngoài thì đã thấy ánh đèn neon chiếu sáng thành thị, dòng xe như nước.

"A Bình!" Thanh niên dáng người cao lớn lập tức trông thấy Lục Bình, vừa ngoắc tay vừa kêu.

Lục Bình nhìn lại theo tiếng, trông thấy một người đàn ông phương Bắc quen thuộc, bên cạnh đối phương là một người phụ nữ dịu dàng đang ôm một đứa bé trong lồng ngực.

"Đây là em dâu sao?!"

"Lúc trước anh Phong kết hôn tôi đã nghe bọn họ nói tới cậu, đáng tiếc lúc ấy tôi đang ở bên ngoài và không thể tới được."

"Anh Cao." Bạn gái Trương Oánh Oánh cười chào hỏi, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào các bạn học của Lục Bình.

"Chúng ta đi bộ qua đi."

"Chị dâu, anh Cao, đưa Trình Trình cho cha nuôi ôm một cái nào."

Trước cửa tàu điện ngầm, đám người đi ở ven đường.

Lục Bình cẩn thận ôm lấy đứa bé mập mập từ trong lòng người phụ nữ. Anh đối diện với đôi mắt to tròn của đứa bé, lúc trông thấy gương mặt bụ bẫm kia thì không không chế nổi mà đưa tay chọc chọc vào má của đứa nhỏ.

"Thật đáng yêu!" Bạn gái Trương Oánh Oánh ghé vào bên cạnh, ánh mắt đầy sao.

Đứa bé giống như là búp bê vươn bàn tay nhỏ nhắn ra cầm lấy ngón trỏ của Lục Bình.

Lục Bình cười nói với anh Cao và chị Cao ở bên cạnh: "Tay của đứa nhỏ này đúng là rất có lực, sau này lớn lên nhất định sẽ có thể trở thành một đại lực sĩ!"

Lục Bình ôm em bé đi về phía trường học.

Không lâu sau, có lẽ là do không được thoải mái như mẹ ôm, cũng có thể là do mùi trên người Lục Bình quá lạ lẫm, lông mi dài của Trình Trình run rẩy, sau đó hé miệng, tiếng khóc nỉ non lập tức vang lên, khiến cho Lục Bình luống cuống tay chân.

Trong tiếng cười của bạn gái Trương Oánh Oánh, Lục Bình ôm đứa nhỏ trả lại cho mẹ của nó giống như là đang ôm một quả bom.

"Hắc!"

"Tiểu tử này vừa tiến vào lòng mẹ liền không khóc nữa có đúng không?" Lục Bình cười nói. ‌

Từ cửa tàu điện ngầm đến Đại học Công Nghiệp Trung Hải cũng chỉ có mấy trăm mét, năm người băng qua đường, xa xa đã trông thấy cổng chính của sân trường, cũng nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở trước cổng.

"A Bình đến rồi!"

"Còn có anh Cao!"

"A Bình!"

"Các người đến chậm thế, chúng tôi đã đợi một lúc lâu rồi!"

"Nhanh nhanh nhanh! Tan tầm đã chạy vội đến đây, đói chết tôi ro òi!"

"Đã lâu không gặp, thật sự là nhớ đám cẩu điêu các người muốn chết!"

Trước cổng trường, xa xa đã truyền đến tiếng gọi náo nhiệt.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong màn đêm.

Trong tòa nhà tài chính CBD.

[ Tinh ——]

Cửa thang máy mở ra.

Tống Tử Văn anh tuấn nho nhõ dẫn thư ký đi ra ngoài. Xuyên qua hành lang thật dài, hai người đứng ở trước phòng làm việc, ánh mắt anh ta liếc qua thư ký bên cạnh:

"Cô chờ ở bên ngoài."

"Vâng!" Thư ký trẻ tuổi cung kính đáp.

Đẩy cửa ra, đối diện cửa sổ sát đất là đường chân trời xinh đẹp nhất của thành phố này, ánh đèn sáng chói của thành phố lập tức ánh vào đáy mắt.

Chỗ sâu trong đôi mắt của Tống Tử Văn lập tức lóe lên lệ khí.

Anh ta đi vào, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn trong phút chốc. Anh xoay người lại ngồi vào trước bàn làm việc, hai chân bắt chéo, tay chống lên gương mặt.

Màn hình máy tính trên bàn sáng lên.

"Đã có nhiều người như ‌vậy?" Tống Tử Văn khẽ cười ‌nói.

Trong màn hình tổng cộng có chín khung video. Phía sau mỗi khung video đều là một lá bài Tarot dùng để đại diện cho một người. Ánh mắt Tống Tử Văn đảo qua mặt bài, cũng không biết phía sau mỗi một lá bài rốt cuộc là phe phái nào. Lần này có rất nhiều người xuất lực để quét sạch vết tích đối với mạng lưới của Lục Bình.

"Trước khi hành động chính thức bắt đầu, tôi cần nhắc lại một lần. Mục đích của chúng ta không phải là vì giết chết mục‌ tiêu, mà là đào móc ra bợ đỡ phía sau mục tiêu và mục đích khi xuất hiện tại Trung Hải."

Lá bài Tarot thứ nhất vẽ một kẻ ngu.

Anh ta là người tổ chức chín người này, giọng nói đã qua máy biến âm lập tức vang lên bên tai tất cả mọi người.

"Ngoại trừ mục tiêu ra, tất cả những người khác đều sẽ là công cụ để chúng ta hoàn thành mục đích."

------

Dịch: MBMH Translate