← Quay lại trang sách

Chương 562 Nhưng Tôi Có Một Yêu Cầu

Sau khi Tống Tử Văn nghe thấy câu nói đầu tiên, đôi mày thanh tú liền cau lại. Nhưng sau khi câu nói thứ hai vang lên thì trên gương mặt anh tuấn lập tức lộ ra nụ cười chờ mong.

Người tổ chức nói tiếp, hình vẽ trong màn hình thay đổi, chín khung màn hình được thu nhỏ lại, hình ảnh xuất hiện ở chính giữa là sân trường dưới màn đêm, cảnh tượng sinh viên trẻ tuổi không ngừng lui tới và một nhóm sinh viên cũ tập hợp một chỗ cùng nhau vui cười xuất hiện trong tâm mắt.

Chỉ nhìn thấy, từng khung màu đỏ bao quanh một một gương mặt. Hình ảnh không ngừng trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên mặt của mỗi một thanh niên, có thể nghe thấy rõ giọng nói chuyện của mỗi người bọn họ.

"Kỹ năng diễn xuất của Lục tiên sinh quả nhiên là đỉnh cao."

"Nếu như không biết đối phương đã gây ra một chiến trận lớn như vậy tại Trung Hải, tôi đều thật sự cho rằng anh ta chỉ là một viên chức bình thường."

Trong khung màn hình thứ ba vẽ một nữ tế ti. Hình như có giọng nói nào đó, đó là một giọng của một người phụ nữ lạ lẫm.

⚝ ✽ ⚝

"Thật thú vị."

"Các người nói xem, những con buôn tình báo này có phải là ‌thật sự có thể dung nhập được tốt như vậy hay không?"

"Ai mà biết được?"

"Hay là… thử một chút?"

"Đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?"

"Đã sạch sẽ. Toàn bộ diều đã bị cắt đứt dây, bọn họ sẽ không thể tìm thấy bất kỳ người nào trong số chúng ta đâu."

"Tôi đã không thể chờ đợi được nữa."

Bên trong màn đêm lờ mờ.

Trong lò mổ.

Trạch nam Hoàng Văn Vượng với bộ dáng thê thảm, bị tra tấn nặng nề, bước chân lảo đảo bên trong phòng thẩm vấn bị phong bế.

Anh đã quá suy yếu, từ sau khi bị giam liền chưa được ăn gì, cả người đói đến hoa cả mắt… Anh bị đẩy như vậy, bước chân lảo đảo hướng về phía trước, suýt nữa đã ngã trên mặt đất. Hai tay kéo theo xiềng xích, cố hết sức ngồi ở trên ghế đẩu kim loại.

Anh không biết, từ sau khi anh đi vào căn phòng thẩm vấn này, đám người áo đen canh giữ bốn phía lò mổ đều lần lượt để súng trong tay xuống… Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, từ bốn phương tám hướng xúm lại trước phòng thẩm vấn.‌

Người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen sải bước xuyên qua đám người.

Anh đứng ở trước cửa phòng thẩm vấn,‌ bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt nhìn về phía đám thuộc hạ sau lưng.

Tất cả thủ vệ áo đen đồng loạt lui về phía sau.

Két… Két…

Cửa sắt bị kéo ra.

Người đàn ông đi vào, đứng ở trước mặt Hoàng Văn Vượng, quan sát người đàn ông đang suy sụp ở trước băng ghế. Người sau chỉ suy yếu thở hổn hển, còn không thèm liếc mắt nhìn anh.

"Còn không nói sao?"

"Không cần thiết phải che giấu làm gì, chúng tôi đã thu thập được khá nhiều tin tức từ các đồng đội của anh rồi. Những gì mà anh biết chắc chắn sẽ không thể so được với bọn họ đâu." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên.

Nói xong, chỉ nhìn thấy người đàn ông đưa tay tháo mũ trùm đầu màu đen xuống, lộ ra một gương mặt kinh dị, những vết sẹo giống như những con rết chạy dọc khắp gương mặt, con ngươi mắt phải hình như là giả, không có một chút thần thái nào. Anh ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tóc của Hoàng Văn Vượng, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

Gương mặt kinh dị lộ ra nụ cười vặn vẹo: "Cho anh xem chút thứ thú vị."

Nói xong liền lấy chiếc điện thoại di động đã chuẩn bị từ trước ra.

Trong màn hình, hình ảnh đang phát…Hoàng Văn Vượng nhìn thấy sát thủ, trông thấy hình ảnh quen thuộc, trông thấy cha mẹ của mình…

"Đây là cơ hội cuối cùng của anh." Người đàn ông đưa tay nhấn nút tạm dừng, trầm giọng nói.

"Anh cảm thấy thế nào?" Đinh Thanh nhìn về phía màn hình giám sát, nói với Tiết Hoa Thanh đang đọc thông tin tình báo trong kho rương cách một khoảng ở bên cạnh.

"Không nghĩ tới đây lại là người đi đến cuối cùng."

"Tôi vẫn không quá coi trọng anh ta trong đợt khảo hạch lần này. Tôi đã xem qua tư liệu của người này, trước khi được chọn vào trại huấn luyện thì chỉ là một trạch năm không thể kiên trì khi làm bất cứ việc gì."

"Đúng vậy."

"Con người sẽ luôn thay đổi, nhưng sự thay đổi này cần thời gian đủ dài." Tiết Hoa Thanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng chịu được áp lực căng cứng khi tiếp xúc với những thông tin tình báo bí mật. Anh đè tư liệu ở dưới lòng bàn tay, liếc qua màn hình giám sát, trầm giọng nói.

"Tôi thì lại không cảm thấy vậy." Trên gương mặt Đinh Thanh lộ ra nụ cười bất cần đời.

Anh đang muốn tiếp tục thì bên trong màn hình giám sát chợt truyền đến từng tiếng gọi đánh gãy lời nói của Đinh Thanh.

"Tôi nói!"

"Tôi nói!"

Trong màn hình, Hoàng Văn Vượng thở hổn hển, khóe mắt bầm tím, liên tục nói ra.

Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh nhìn về phía màn hình giám sát.

Trong phòng thẩm vấn lờ mờ chật chội.

"Nhưng… Nhưng tôi có một yêu cầu."

------

Dịch: MBMH Translate