Chương 563 Mối Qua Lại Của Lục Bình!
Hoàng Văn Vượng vừa cử động liền động đến các vết thương trên người. Đau đớn giống như là thủy triều tuôn ra khiến cho anh không khỏi nhe răng trợn mắt, trên trán bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi.
"Nói đi!"
"Ăn… đồ ăn! Tôi… Tôi ngay cả sức lực nói chuyện cũng sắp không còn nữa rồi, làm… làm sao có thể nhớ được các bí mật chứ." Hoàng Văn Vượng chép miệng, liếm liếm bờ môi tái nhợt khô khốc, thấp giọng nói ra.
"Được. Tôi thỏa mãn anh, tốt nhất đừng có mà qua mặt ông đây." Người đàn ông nhìn chằm chằm Hoàng Văn Vượng, trầm giọng nói.
Không lâu sau, đồ ăn và cơm được đưa tới trước mặt Hoàng Văn Vượng. Anh nhìn chằm chằm vào đồ ăn, nuốt ực một tiếng, yết hầu nhấp nhô, không ngừng nuốt nước bọt.
Ngay sau đó, Hoàng Văn Vượng nhào về phía đồ ăn giống như là dã thú. Anh cầm đũa, há từng miệng lớn, không ngừng cắn nuốt đồ ăn.
Đợi đến khi sắp ăn xong, Hoàng Văn Vượng thả chậm động tác ăn cơm. Anh dùng dư quang khóe mắt quan sát người đàn ông trước mặt. Ánh mắt ngưng tụ lại, bỗng nhiên trở tay nắm chặt đũa, ngay sau đó liền muốn dùng đầu đũa đâm về phía cổ mình!
Đũa xuyên qua làn da, dòng máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra. Lúc này, người đàn ông thẩm vấn dữ tợn mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản đối phương.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Hoàng Văn Vượng nắm chặt đũa, còn muốn dùng sức đâm vào, nhưng bị gắt gao đè lại. Anh đành phải buông tay ra, xụi lơ trước bàn, cảm nhận dòng máu đang chảy ra. Anh cười toét miệng, cho là mình chắc chắn sẽ chết rồi, thế là tùy ý bắt đầu cười to một cách thống khoái. Dáng vẻ của anh hiện tại hoàn toàn tương phản với ngày thường. Anh hung hãn phun một ngụm nước bọt lẫn máu, nói lớn:
"Ít nhất… ít nhất dù chết cũng phải làm một con ma no?"
Máu tươi không ngừng chảy xuôi.
Giọng nói cũng trở nên suy yếu, anh không ngừng nỉ non: "Cha mẹ cũng đã nhận được tiền của Lục tiên sinh, cũng được tiêu sái một vòng…. chết, chết cũng không oan!"
"A!"
"Ha ha ha!!"
Trước màn hình giám sát, sau khi Đinh Thanh đạt được báo cáo vết thương thì lập tức nở nụ cười, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đắc ý nói: "Thiếu chút nữa là đâm sâu vào rồi, cũng may không có việc gì."
"Xem ra, vẫn là ánh mắt của tôi chuẩn hơn một chút." Tiết Hoa Thanh thu hồi ánh mắt, trầm giọng tổng kết lại kết quả của đợt khảo sát độ trung thành lần này:
"Tổng cộng có bảy mươi người tham gia khảo hạch."
"Tiêu chuẩn thứ nhất có bốn mươi người thông qua, tỉ lệ thông qua vượt qua 50%.
”
"Tiêu chuẩn thứ hai, có 23 người thông qua."
"Tiêu chuẩn thứ ba có một người thông qua."
"Tiêu chuẩn thứ tư, cuồng tín đồ, có một người thông qua."
"Tiếp đó, tôi sẽ chọn ra một số người trong số những người này tham dự vào tổ xử lý tin tức của tôi." Tiết Hoa Thanh nhìn về phía Đinh Thanh, tiếp tục nói.
"Những người khác có thể tùy ý chọn, Ngô Mỹ Ngọc và Hoàng Văn Vượng thì không thể động." Đinh Thanh từ chối cho ý kiến, một lát sau mới trầm giọng đáp.
"Được rồi!" Tiết Hoa Thanh lộ ra vẻ suy ngẫm, lập tức nói: “Tôi muốn chọn ra mười người trong 23 người đạt tiêu chuẩn thứ hai."
Đinh Thanh lườm một cái, muốn nói cái gì đó.
"Tình báo không thể tiết lộ."
"Anh cũng biết mà." Tiết Hoa Thanh không chờ anh nói chuyện, đã trầm giọng nói ra.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Tiểu Tứ Xuyên là một quán xào bên cạnh trường học của chúng ta, lấy đồ ăn Xuyên Thục làm chủ, nhưng trên thực tế thì lại có đầy đủ các món. Từ món thịt chiên ướp mắm, khoai lang thái sợi của phương Bắc, đến cá mè thối của Huy Châu, cá kho tiêu của Tương Nam…"
Người của hai phòng ký túc mang theo người nhà của mình.
Gần hai mươi người xuyên qua trường học, đi dọc bờ hồ trong khuôn viên trường, chuẩn bị tiến về phía quán ăn.
Trên mặt Lục Bình mang theo ý cười, nắm tay bạn gái. Mười ngón tay hai người đan chặt, đi ở phía sau cùng của đám người.
Lục Bình nhìn về phía các vị bạn học cũ ở phía trước, cảm nhận được bầu không khí buổi chiều ấm áp, gió xuân hiu hiu… Thỉnh thoảng còn có thể trông thấy từng đôi tình nhân tuổi trẻ đang ngồi ở bên hồ, hoặc là đang dạo bước.
Lục Bình nhỏ giọng giới thiệu cho bạn gái: "Tiểu Tứ Xuyên nổi tiếng với đồ ăn ngon với giá cả phải chăng, trở thành quán cơm được mọi thường chọn nhất để tổ chức các buổi liên hoan."
"Còn nhớ quán ăn đầu tiên mà anh ăn sau khi lên đại học chính là Tiểu Tứ Xuyên." Lục Bình tiếp tục nói.
"Vậy em nhất định phải nếm thử mới được!" Ánh mắt bạn gái Trương Oánh Oánh tỏa sáng lấp lánh, nói với vẻ mong đợi.
Cô rất vui vì có thể tới thăm nơi bạn trai mình từng học tập và sinh hoạt trước đây. Bên trong đầu cô đang không ngừng tưởng tượng ra dáng vẻ của bạn trai lúc còn học đại học, không biết có phải là vô cùng non nớt hay không?
"Đúng rồi!"
"Có nhìn thấy bãi cỏ bên kia không, bên trong trường học bọn anh đều thường gọi đó là sườn núi tình nhân."
"Lúc đó, anh Phong và vợ ảnh cả ngày không có việc gì làm liền thích tới đó ngồi, khiến cho anh cảm thấy vô cùng ghen tị."
------
Dịch: MBMH Translate