← Quay lại trang sách

Chương 564 Đánh Tới! Thân Phận Của Lục Bình Bị Phơi Bày!

Bên trong màn đêm, tại Tiểu Tứ Xuyên.

Rượu quá tam tuần, chủ và khách đều vui vẻ.

Đám người vốn dĩ còn có một chút cảm giác xa lạ, nhưng sau khi một chén rượu qua đi, các anh em trong hai căn phòng ký túc dường như lại một lần nữa quay trở lại khoảng thời gian thanh xuân năm đó.

"Tiểu tử Trịnh Bác Văn‌ này đổi tính rồi sao?"

"Đêm nay anh ấy chính là người uống nhiều nhất."

Tại một góc không thu hút, bạn cùng phòng Ôn Chí Phong và bạn cùng phòng Trần Đào một trái một phải ngồi ở trước mặt Lục Bình. Ôn Chí Phong kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Bác Văn đang bưng rượu mời các bạn học cũ ở cách đó không xa, nói.

"Nói đến đổi tính, hẳn phải nói tới bạn gái Dương Phỉ của Lão Trịnh mới đúng?" Trần Đào uống‌ không ít, gương mặt rất đỏ. Anh ôm cổ Lục Bình, tiếp lời nói.

Lúc còn đi học, Dương Phỉ chính là một kẻ nịnh hót, không thích để Lão Trịnh ở cùng một chỗ với bọn họ, sau khi tốt nghiệp thì càng là như thế, làm sao có thể nhiệt tình giống như đêm nay được.

"Ai mà biết được?" Lục Bình liếc qua nơi xa, nhìn về phía Dương Phỉ đang nói chuyện với mấy người phụ nữ, nhún vai thuận miệng nói.

Ánh mắt của anh không ngừng tìm kiếm trong các bạn học cũ. Rất nhanh, anh đã tìm được bạn gái Trương Oánh Oánh ở gần cửa tiệm. Cô gái đang ôm Trình Trình vào lòng, nhẹ nhàng chơi đùa.

"Đừng nhắc tới bọn họ nữa, nói về anh Đào đi, còn chưa có tìm người yêu sao?" Lục Bình cười hỏi.

"Haiz!"

"Tìm người yêu nào có được tự tại như ở một mình."

Anh Đào bày ra dáng vẻ bất cần đời, thuận miệng đáp: "Lại nói, ngay cả chính mình đều sắp không nuổi nổi nữa là, nào có công sức để đi nuôi gia đình."

"Không nên nói như vậy, anh tìm một người có thể chung sống và kết hôn, sức của hai người chắc chắn sẽ lớn hơn một người." Ôn Chí Phong đã lập gia đình, coi như có tư cách trong đề tài này. Anh ợ một hơi rượu, cũng đưa tay ôm cổ Lục Bình. Ba anh em kề vai sát cánh, anh tiếp lời.

"Không nói về tôi nữa."

"Anh Phong, nghe nói gần nhất anh đã cai thuốc? Cứ kết hôn như vậy liệu có chơi liều không?" Anh Đào không muốn đề tài này dừng lại tên người mình quá nhiều liền hỏi ngược lại.

"Ha ha."

Nhắc đến thuốc lá, Ôn Chí Phong liền chép miệng một cái, bấm tay sờ về phía yết hầu. Anh là một người nghiện thuốc, từ khi lên đại học đã bắt đầu hút thuốc. Nói muốn cai rất nhiều lần nhưng đều không thành công, lần này hình như là thật muốn cai.

Chỉ nhìn thấy trên gương mặt Ôn Chí Phong xuất hiện một nụ cười chân thành, gương mặt hồng nhuận phơn phớt, mặt mày ôn nhu.

Anh nhìn về phía vợ mình cách đó không xa, sau đó hạ giọng nói:

"Còn chưa kịp nói với các người."

"Chị dâu của các người…Có rồi!"

Anh vừa dứt lời, anh Đào lập tức đứng lên, hưng phấn ôm lấy Ôn Chí Phong, dùng sức vỗ bả vai đối phương.

"Mấy tháng?"

"Vừa được hai tháng."

"Tôi đặt chỗ trước, chờ sau khi đứa bé này ra đời, tôi sẽ làm cha nuôi của đứa nhỏ!"

"Cha nuôi? Cũng không phải là không thể được, chỉ là…" Ôn Chí Phong xoa tay, cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Đào: "Anh hiểu ý tôi chứ?"

⚝ ✽ ⚝

"Ông chủ, tính tiền!"

"Được rồi, giảm giá 25% cho mọi người."

"Giảm giá lớn như vậy sao?"

"Ha ha ha! Tôi thấy mọi người rất quen mắt. Nếu như tôi nhớ không lầm thì mọi người đến từ khóa 18 hoặc là 19 gì đó đúng không? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mọi người còn có thể tập hợp một chỗ, với lại, xem trong số các người còn có người ôm em bé, có người đã kết hôn…Tôi cũng cảm thấy mừng thay cho mọi người! Lần sau lại đến! Đến lúc đó, tôi không giảm giá nữa mà sẽ trực tiếp miễn phí cho mọi người một bữa!"

"Ông chủ trượng nghĩa!"

Bên ngoài quán ăn, ánh đèn chiếu sáng mặt tiền quán ăn. Trịnh Bác Văn đi thanh toán hóa đơn, còn có không ít bạn học bao vây xung quanh.

Lục Bình và bạn gái Trương Oánh Oánh chờ ở bên ngoài.

"Chị dâu, lát nữa sẽ đi hát hò, các người còn đi không?"

"Đi."

"Trình Trình đêm‌ nay đã rất hưng phấn vì gặp được nhiều chú dì như vậy đó."

Cô gái đã từng phóng khoáng hoạt bát sau khi làm mẹ liền bắt đầu trở nên ôn nhu và điềm tĩnh. Cô ôm đứa bé như gốm sứ trong lòng, nhìn thấy em bé giương tay nhếch miệng cười ngây ngô, cô cũng bắt đầu cười. Cô nhìn về phía Lục Bình, nói.

Sau khi dừng lại một chút, cô lại bổ sung:

"Đoán chừng cũng ‌không ngồi được quá lâu."

"Ừm."

"Với lại… Tôi đã lâu rồi không thấy Lão Cao vui vẻ giống như đêm nay, muốn để anh ấy tụ họp với mọi người nhiều một chút."

Người mẹ trẻ tuổi nhìn về phía trước cửa quán ăn, nhìn về phía người đàn ông cao to dưới ánh đèn, mặt mày đều trở nên nhu hòa, giống như là trông thấy người thanh niên phương Bắc đã từng thích chơi bóng rổ, sáng sủa lại nhiệt tình.

Trịnh Bác Văn và Dương Phỉ rất thông minh, cả buổi tối hôm nay đều không có cố gắng tiếp xúc với Lục Bình.

Cứ như vậy, đám người rộn ràng đi vào KTV cách trường học không xa.

Đặt phòng lớn nhất.

Những món ăn vặt, trái cây hoặc là đồ ăn nhẹ được học sinh ưa chuộng không ngừng được bưng lên.

------

Dịch: MBMH Translate