Chương 565 Chuyện Hay Sắp Tới Rồi!
"Nhân viên tại các điểm nút một lần nữa tiến hành báo cáo."
"Báo cáo, điểm A an toàn!"
"Báo cáo, điểm B an toàn!"
"Báo cáo, điểm C an toàn!"
Phòng riêng của Lục Bình nằm ở cuối hành lang, là phòng 308.
Mà hai gian phòng bên trái và bên phải phòng 308 đều đã được Viên Lợi Quân đặt từ trước, đội bảo an thứ nhất ẩn nấp trong phòng 307 và 309.
Viên Lợi Quân đứng ở cạnh cửa phòng bên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hành lang xuyên lớp kính trước cửa. Anh đẩy cửa ra, đi ra ngoài, đưa tay đè xuống tai nghe, trầm giọng phân phó. Anh vừa dứt lời, tiếng báo cáo nghiêm nghị liên tiếp vang lên.
Bên lề đường đối diện tòa KTV, một chiếc xe bánh mì màu trắng bạc phổ thông dừng lại. Trong xe, nhân viên công tác điều khiển thiết bị, video về các ngã tư xung quanh không ngừng hiện ra ở trước mắt, có thể nhìn thấy tại mỗi một giao lộ đều có bảo an đang tiến hành canh gác.
Còn về chiếc xe bánh mì này thì chủ yếu phụ trách công việc truyền tín hiệu.
"Ha ha!"
"Chuyện hay sắp tới rồi!"
"Rốt cuộc sẽ làm như thế nào đây?"
Trong màn đêm, ánh đèn sáng chói chiếu sáng tòa nhà CBD.
Gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Tống Tử Văn nhiễm một tầng ửng đỏ, anh ta hưng phấn cười ra tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong màn hình là hình ảnh vị Lục tiên sinh kia cùng các bạn học đi vào KTV. Sau đó, tạm thời không có nữa… Đội ngũ bảo an bên cạnh Lục tiên sinh đã sớm cắt đứt tất cả tín hiệu ở trong phòng.
Giám sát thay đổi.
Chỉ nhìn thấy, tại một giao lộ khác, chiếc xe bánh mì đối diện với KTV dần dần hiện lên.
Tống Tử Văn thấp giọng nỉ non.
Trong đội ngũ bảo an của Lục tiên sinh ít nhất có hai người chiến lực cấp A. Đội ngũ mũi nhọn của bọn họ muốn đột phá vào từ tầng bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị bắt lại ở ngã tư, từ đó đánh cỏ động rắn.
Từ sau khi xuống khỏi du thuyền Thánh Ca Hải Dương, lực lượng bản an bên cạnh Lục tiên sinh đã được đề cao lên rất nhiều.
"Bắt đầu."
Trong màn hình, người tổ chức phía sau lá bài The Fool (kẻ ngu)O truyền ra giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi đi vệ sinh một chút."
"Mới rồi uống nhiều quá."
Trong phòng, Dương Phỉ nở nụ cười, nói.
Cô vừa dứt lời, liền đi về phía phòng vệ sinh dưới ánh mắt chăm chú của bạn trai Trịnh Bác Văn.
Trịnh Bác Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bạn gái, khi thấy cô thực sự là muốn đi vệ sinh liền thu hồi ánh mắt.
"Hô!"
Đóng cửa lại.
Dương Phỉ gấp rút thở hổn hển.
Cô cảm thấy chân có chút như nhũn ra, không ngừng nuốt nước bọt, hít sâu một hơi.
Cô đi đến bên cạnh bồn rửa tay, ánh mắt nhìn về phía bản thân mình trong gương. Tay cô run rẩy, móc điện thoại ra, khẩn trương mà sợ hãi bấm đến dãy số mà những người kia cho mình.
Tút ——
Tút ——
Tút ——
Tiếng điện thoại kết nối vang lên ở bên tai cô.
"Hả?"
Bên ngoài phòng, bên trong hành lang.
Viên Lợi Quân dừng bước lại, lông mi nhíu chặt nhìn về phía điện thoại. Trong lòng anh không hiểu sao lại có một loại dự cảm không tốt. Anh không do dự, liền kết nối điện thoại.
Cũng không biết là nghe thấy cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Anh còn chưa nói chuyện, hình như đã nhận ra một tiếng vang nào đó. Anh đột nhiên ngẩng đầu, xoay người, chỉ nhìn thấy một người đàn ông nhã nhặn đeo kính gọng vàng đang đứng ở phía sau lưng mình, mỉm cười nhìn qua.
⚝ ✽ ⚝
"A lô!"
"A lô!"
Trong phòng vệ sinh.
Dương Phỉ thở hổn hển. Cô không ngừng nuốt nước bọt, không ngừng đè nén sự sợ hãi nơi đáy lòng. Giọng nói bắt đầu phát run.
Một hồi lâu qua đi, cô tiếp tục đọc lên lời kịch mà mình đã học thuộc:
"Tôi là Dương Phỉ, anh hẳn phải biết tôi là bạn học của Lục tiên sinh, đang ở cùng một phòng với Lục tiên sinh."
"Trong tay của tôi có giấu món đồ mà bọn họ cho tôi, một khi dẫn nổ thì sẽ có thể nháy mắt khiến cho tất cả mọi người trong phòng… chết đi."
"Bao gồm cả…"
"Lục tiên sinh!"
Lúc Dương Phỉ phun ra ba chữ cuối cùng thì trong mắt hiện ra một vòng cuồng loạn. Ánh mắt nhiễm đỏ, nhìn chằm chằm vào mình trong gương.
⚝ ✽ ⚝
Trong một tòa nhà khác.
Giọng nói của Dương Phỉ vang lên ở bên tai Tống Tử Văn, cũng vang lên ở bên tai tám người phía sau tám lá bài còn lại.
Tống Tử Văn đầu tiên là bỗng dưng sững sờ, ngay sau đó là tùy ý cười ra tiếng!
Cười đến chảy nước mắt!
Anh ta không ngừng gõ gõ mặt bàn!
"A?"
"Ba không có sao chữ?"
"Được được được, con sẽ trở về ngay, mẹ chờ con một chút."
Trong phòng, bởi vì còn có em bé ở đây cho nên cũng không có ai hát hò, chỉ phát một số bản nhạc nhu hòa. Các bạn học ngồi ở trước ghế sô pha, thoải mái trò chuyện.
Dương Phỉ vừa đi vào phòng vệ sinh.
Lúc này, điện thoại của bạn gái Trương Oánh Oánh bắt đầu vang lên. Sau khi cúp điện thoại, cô đi đến bên cạnh bạn trai Lục Bình, cúi xuống, ghé vào bên tai anh: "Anh Bình, cha em đi xe đạp bị ngã, em phải đi về trước."
------
Dịch: MBMH Translate