Chương 566 Lục Bình Nhìn Về Phía Trịnh Bác Văn, Anh Đã Làm Cái Gì?
Không cần đâu."
"Chỉ là ngã một cái, em có chút không yên lòng nên muốn trở về nhìn xem."
"Anh Bình cứ chơi vui vẻ đi!”
Lục Bình muốn đưa Trương Oánh Oánh trở về lại bị cô ấn trở lại ghế. Cô có thể cảm nhận được đêm nay anh Bình vô cùng thoải mái, không muốn để cho anh cứ rời đi như vậy.
Trương Oánh Oánh hào phóng chào hỏi những bạn học khác, sau đó mang theo túi xách bước nhanh đi ra khỏi phòng.
"Hả?"
Bên trong hành lang, Trương Oánh Oánh liếc mắt liền phát hiện cách đó không xa có hai người đàn ông cổ quái mặc âu phục màu đen. Đặc biệt là, sau khi cô đi ra, ánh mắt của hai người kia đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Ánh mắt không hiểu kia khiến cho Trương Oánh Oánh có chút sợ hãi. Cô rùng mình một cái, cúi đầu muốn bước nhanh đi qua.
Giày da dưới chân giẫm lên sàn nhà, tiếng bước chân vang lên cạch cạch.
Trương Oánh Oánh có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người kia đều rơi xuống trên người mình… Lúc đi ngang qua, cô nàng vẫn là vô thức ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua. Cô bắt gặp ánh mắt của thanh niên đeo kính, đối phương nở một nụ cười giống như là hồ ly nhìn mình chằm chằm, giống như là đang… nhìn con mồi? Mà người đàn ông lãnh khốc còn lại thì ánh mắt nhìn về phía mình không có biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Bước chân của cô nhanh hơn, chạy chậm rời đi.
Trương Oánh Oánh vội vàng bắt một chiếc taxi ở ven đường, thân ảnh dần biến mất khỏi khu đại học.
⚝ ✽ ⚝
"Xin chào, xin vui lòng chụp một tấm hình rồi gửi tới trong điện thoại này."
"Tốt nhất là rõ ràng một chút.”
Người đàn ông nhã nhặn đeo kính gọng vàng thu hồi ánh mắt, cười tủm tỉm liếc nhìn Viên Lợi Quân đang nắm chặt điện thoại.
Viên Lợi Quân đang định rút ra, nhưng cuối cùng vẫn dừng động tác lạ. Anh nhìn chăm chú về phía người đàn ông nhã nhặn, đối phương đưa điện thoại di động đến trước mặt mình, nhấn xuống nút mở khóa rồi ôn hòa nói.
"Được… được!"
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên.
Rất nhanh, tin tức được gửi ra ngoài. Người đàn ông nhã nhặn trực tiếp trả điện thoại di động lại cho Viên Lợi Quân.
Viên Lợi Quân chỉ vừa nhìn liếc mắt nhìn qua thì con ngươi đã kịch liệt co vào.
"Các người đã thua ván cờ này bắt đầu từ ngày chúng tôi tìm được Dương Phỉ."
"Anh hẳn phải biết."
"Nếu như chúng tôi muốn mạng của Lục tiên sinh thì sẽ không chờ đến bây giờ mới bắt đầu.
Đương nhiên… nếu như Viên tiên sinh thực sự không phối hợp, chúng tôi cũng không phải là người luôn tuân thủ quy tắc."
Trong giọng nói của người đàn ông nhã nhặn mang theo ý cười khẽ.
Anh ta chậm rãi nói ra.
Anh nhìn về phía đám nhân viên bảo an đi ra từ các gian phòng bên cạnh rồi giơ súng vào đầu mình với vẻ không thèm quan tâm.
Người đàn ông nhã nhặn thu hồi ánh mắt, ánh mắt thay đổi, cực kỳ có cảm giác áp bách tập trung vào người Viên Lợi Quân: "Hiện tại, tôi cho anh ba giây đồng hồ."
"Ba giây đồng hồ sau, để cho thuộc hạ phía sau lưng anh hạ súng xuống, đồng thời… tránh sang một bên."
Anh ta dứt lờim không đợi Viên Lợi Quân đáp lại, cũng không cho anh nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp đếm ngược:
"3."
"2."
Viên Lợi Quân siết chặt nắm đấm, trên trán và quanh người lập tức đổ đầy mồ hôi. Anh nặng nề thở dốc, toàn bộ cổ họng giống như là đang bị bóp nghẹt vậy.
Nếu như người trong phòng là chính anh hoặc là những người khác, Viên Lợi Quân cũng sẽ không để ý như vậy. Nhưng người trong phòng lại là Lục tiên sinh, cho dù như thế nào, Lục tiên sinh cũng không thể xảy ra một chút ngoài ý muốn nào được.
Nụ cười trên mặt người đàn ông nhã nhặn càng ngày càng sáng lạn, cơ mặt nhúc nhích, muốn đọc ra con số cuối cùng của đếm ngược.
Tại giờ phút này, thời gian phảng phất như đọng lại.
Thân thể Viên Lợi Quân thoáng giãy dụa, đồng thời giơ tay phải lại, giọng nói khàn khàn vang lên theo:
"Làm theo lời anh ta."
"Như vậy mới đúng." Người đàn ông nhã nhặn cười tủm tỉm đáp lại.
Trong ánh mắt của anh ta phản chiếu hình ảnh từng nhân viên bảo an hạ súng xuống và đứng sang một bên.
"Chúng ta đi thôi."
Người đàn ông nhã nhặn cắm một tay ở trong túi, nói với đám thuộc hạ phía sau lưng mình: "Đi gặp vị Lục tiên sinh một chút."
Anh ta lập tức sải bước, rất nhanh đã đi tới gian phòng cuối cùng trong hành lang ngay dưới ánh mắt gắt gao của Viên Lợi Quân.
"Điều khiển không ở trong tay tôi, chỉ cần các người xông vào… vậy thì… sẽ "phanh" một tiếng, ngay tiếp theo chúng tôi và Lục tiên sinh sẽ cùng nhau hóa thành pháo hoa trên bầu trời."
Người đàn ông nhã nhặn đưa tay gõ gõ cửa phòng bao.
Anh bỗng nhiên dừng động tác lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, nở nụ cười xán lạn nhìn chăm chú về phía Viên Lợi Quân. Anh buông tay ra, tay phải co lại sau đó làm một động tác bắn pháo hoa.
Nói xong, anh ta không còn do dự nữa, cười rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
------
Dịch: MBMH Translate