← Quay lại trang sách

Chương 567 Gặp Qua Lục Tiên Sinh

[Đúng rồi! ]

[Anh Bình, lúc nãy em đi ra ngoài có nhìn thấy bên ngoài phòng có hai người đàn ông kỳ quái. ]

[Cảm giác không giống như là người tốt. ]

[ Anh và các bạn học chú ý một ‌ chút, không nên trêu chọc đến bọn họ.]

Trong phòng.

Trước sô pha, Lục Bình chú ý tới tin nhắn wechat của bạn gái Trương Oánh Oánh. Lông mày anh khẽ nhíu lại, đang muốn nhắn lại chút gì đó thì lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Anh và các bạn học đều đưa ánh mắt nhìn về phía trước cửa.

Anh lập tức ý thức được cái gì đó, kéo căng gương mặt đang sắp thay đổi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh và thong dong.

⚝ ✽ ⚝

"Cái gì?!”

Tại tầng ban trong tầng hầm gara.

Phía trước là kho rương tình báo.

Đinh Thanh đột nhiên đứng lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi tới cực điểm. Anh nắm chặt điện thoại, toàn bộ thân thể đều đang bắt đầu run rẩy.

"Không…"

"Không được hành động hấp tấp. Tôi sẽ tới ngay." Đinh Thanh liên tục nói ra.

Tiết Hoa Thanh đang ngồi ở trên một chiếc ghế sô pha khác, anh đè tình báo trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh. Sau khi nhìn thấy phản ứng của đối phương liền ngồi thẳng người, vẻ mặt ngưng trọng.

Điện thoại bị cúp máy.

Đinh Thanh đón lấy ánh mắt của Tiết Hoa Thanh, bờ môi run rẩy, trong ánh mắt hiện ra sự hoảng sợ chân chính:

"Xảy ra chuyện rồi."

Lúc Tào Môn trải qua cuồng phong mưa gió, Đinh Thanh cũng chưa từng e ngại qua.

Nhưng tại giờ phút này, sau khi biết được bên cạnh Lục tiên sinh có người xông vào, vị Tông Trưởng tân nhiệm của Tào Môn này chân chính cảm thấy sợ hãi. Thậm chí, những sợi lông tơ dưới lớp quần áo đều không khỏi dựng lên.

"Có người xông qua bên cạnh Lục tiên sinh."

Đinh Thanh chỉ ‌nói ra một câu như vậy, thân thể Tiết Hoa Thanh lập tức trở nên căng cứng, trái tim gần như là nhảy tới cổ họng. Anh nhanh chóng thu hồi tư liệu rồi đi theo Đinh Thanh, hòa vào trong bóng đêm với tốc độ nhanh nhất.

Tất cả lực lượng vũ trang của Tào Môn điên cuồng hướng tới quán KTV kia từ bốn phương tám hướng giống như là thủy triều.

Màn đêm đen kịt tựa ‌như là một nồi nước sôi ở trên bếp, nhanh chóng bắt đầu sôi trào!

Người đàn ông xông vào mặc âu phục màu đen, đeo kính gọng vàng.

Tuy rằng trên gương mặt anh ta luôn treo một nụ cười ôn hòa, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không mà mỗi một người trong phòng đều có thể nhìn ra phía sau nụ cười kia đang cất giấu sự nguy hiểm và bệnh hoạn điên cuồng!

Bạn cùng phòng Ôn Chí ‌ Phong ngồi dậy, tim đập thịch một tiếng, sau đó vô thức ngăn vợ mình lại phía sau.

Bạn cùng phòng Trần Đào liếc mắt nhìn nhau với các bạn học khác một cái, không muốn tùy tiện trở nên gay gắt.

Chị Cao ôm chặt đứa nhỏ hơn một chút…

Trong những năm sau khi tốt nghiệp, bọn họ đã sớm không còn là những thanh niên dũng cảm và nhiệt huyết, không sợ hãi, không biết trời cao đất rộng nữa. Lúc người đàn ông xa lạ và thuộc hạ phía sau anh ta xông vào, bọn họ liền nhìn ra trên người đối phương có một khí chất không giống người bình thường!

Nguy hiểm!

Coi thường!

Tựa như là… những sát thủ và những người cầm quyền mà bọn họ đã từng nhìn thấy bên trong phim điện ảnh!

So sánh với những người ‌này, đám nhân viên bình thường như Ôn Chí Phong tựa như là cừu non đang đợi làm thịt.

Trong phòng, các bạn học của Lục Bình, bạn gái và vợ của bọn họ đều không khỏi khẩn trương sợ hãi. Bầu không khí trong phòng dường như đang bắt đầu đọng lại.

"Đừng khóc!"

"Ngoan… Đừng khóc!"

Trước ghế sô pha trong góc, chị dâu Cao nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng mình bắt đầu bĩu môi, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt. Chị Cao liền vỗ nhè nhẹ vào lưng con trai mình, không ngừng thì thầm trong lòng.

Nhưng một đứa nhỏ ở độ tuổi này sao có thể khắc chế được cảm xúc của mình. Nó chỉ là cảm nhận được sự bất an, cảm giác nhận được sự sợ hãi… Sau đó, tiếng khóc nỉ non lập tức vang lên!

"Oa!"

"Oa!"

"Oa!"

⚝ ✽ ⚝

Tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên khiến cho mấy người Ôn Chí Phong và anh Cao kiên trì đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông vừa xông vào: "Các người muốn làm gì?!"

Người đàn ông nhã nhặn nở nụ cười, ánh mắt lướt qua đám người Ôn Chí Phong.

"Ấy da da…"

"Xem ra là do chúng tôi xuất hiện nên đã khiến cho đứa nhỏ khóc." Người đàn ông nhã nhặn khẽ cười nói.

"Nhưng mà, xin các vị yên tâm, nếu như chúng tôi có thể thuận lợi đạt được mục đích thì các vị sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương gì. Tôi có thể cam đoan với các vị!" Giọng nói của người đàn ông nhã nhặn toát ra vẻ nghiền ngẫm.

Anh ta không thèm quản mấy người đang lén lấy điện thoại di động ra và báo cảnh sát, chỉ là nụ cười lại càng thêm xán lạn.

Anh ta nhìn về phía Lục Bình ở mép sô pha hoàn toàn khác biệt với các bạn học đang bối rối.

Trong phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an và e ngại dưới cái nhìn soi mói này. Người này giống như là dã thú khoác lên mình lớp da người có văn hóa, đi bộ nhàn nhã xuyên qua bàn trà và ghế sô pha, sau đó… dừng bước.

------

Dịch: MBMH Translate