← Quay lại trang sách

Chương 568 Mục Đích Của Các Người Là Gì?

Ôn Chí Phong, Trần Đào, Hàn Cao… và tất cả bạn học đều ngừng thở. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn lại theo tầm mắt của người đàn ông nhã nhặn.

"A Bình?"

"Lục Bình?!!"

"A Bình làm sao lại đắc tội với những người này?"

Các loại ý nghĩ không ngừng tuôn ra.

Nghĩ như vậy, cảnh tượng tiếp theo khiến cho da đầu của những người ở đây đều cảm thấy tê dại.

Chỉ nhìn thấy, người đàn ông mặt người dạ thú kia đứng thẳng người, ưu nhã sửa sang lại quần áo không chút nếp gấp. Anh ta đặt tay phải ở trước ngực, tay trái chắp sau lưng, sau đó khom người cung kính chào hỏi với Lục Bình ngay trước mặt tất cả mọi người:

"Gặp qua Lục tiên sinh."

Một câu nói này tựa như là sấm sét nổ vang ở bên tai tất cả mọi người.

"Anh tên là gì?"

"Phía sau là ai?"

Trong tầm mắt của bọn họ, Lục Bình đã từng quen thuộc bỗng chốc thay đổi.

Lục Bình không có trực tiếp đáp lại, mà là ngồi thẳng người, đưa tay bưng chai rượu vang trước bàn lên rồi rót cho mình một ly. Sau khi uống một ngụm, anh mới mở mắt ra, bình tĩnh nói.

Lục Bình nhìn như trấn định, nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn không. Anh điên cuồng tính toán, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Đối phương đột ngột xông vào phòng như vậy đồng nghĩa với việc mạng sống của anh ta, hoặc có thể nói mạng sống của tất cả bạn học ở trong căn phòng này đã không còn nằm ở trong tay mình nữa!

"Ổn định!"

"Nhất định phải ‌trấn tĩnh!"

Tim Lục Bình đập rất nhanh, anh không‌ ngừng tự cảnh tỉnh chính mình.

Từ lúc xông vào cái vòng này, Lục Bình luôn phải chơi đùa với lửa, nhảy múa dưới mũi đao. Anh chỉ có thể duy trì sự an toàn của bản thân mình một cách tương đối, cáo mượn oai hùm, dựa vào sự thần bí ở phía sau lưng. Một khi tầng da này bị bóc đi, anh sẽ lập tức bị đánh rơi xuống luyện ngục.

"Lục tiên sinh là người thông minh. Ngài gọi tôi là gì đều được, có lẽ là Trương Tam, có lẽ là Lý Tứ."

"Nhưng mà…"

"Hôm nay, tôi cảm thấy cái tên Diệp Lý này tương đối dễ nghe. Nếu Lục tiên sinh không phiền thì có thể gọi tôi là Diệp Lý." Người đàn ông nhã nhặn nói.

Lục Bình nghe vậy, mí mắt hơi giật giật, tâm càng ngày càng nặng. Ý nghĩa trong câu nói này của đối phương chính là tên chỉ là một cái danh hiệu đối với anh ta mà thôi, sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Hiểu một cách sâu xa hơn chính là người phía sau anh ta đã che giấu rất kín.

Mà kẻ mặt người dạ thú này chỉ xuất hiện ở trước mặt mình với tư cách là một con diều đứt dây mà thôi…

Nghĩ như vậy, Lục Bình giương mắt, ánh mắt đảo qua đám bạn học vẫn còn đang kinh nghi ở trong phòng. Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chăm chú về phía Trịnh Bác Văn đang cúi thấp đầu ở nơi xa.

"Bác Văn." Lục Bình ôn hòa kêu một tiếng.

"A?!"

Thân thể Trịnh Bác Văn lúc này đang không ngừng run rẩy giống như là mắc bệnh sốt rét. Anh không dám ngẩng đầu, thật lâu sau mới bất an sợ hãi nhìn về phía Lục Bình.

"Không! Không phải!!Không… Không có quan hệ gì với tôi cả." Anh bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Anh chắc cũng đã biết anh sẽ tạo kết quả như nào đúng không." Lục Bình chỉ bình tĩnh nói một câu.

Nói xong, anh liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông tạm thời gọi là Diệp Lý kia: "Để người trong phòng vệ sinh đi ra đi."

"Không hổ là Lục tiên sinh.” Người đàn ông nhã nhặn đeo kính mắt cười nói.

Anh ta giơ tay lên một cái, người đàn ông áo đen canh giữ ở cạnh cửa lập tức đi về phía phòng vệ sinh. Không lâu sau, Dương Phỉ xuất hiện trước mặt tất cả mọi người với bước chân mềm nhũn, không ngừng thở hổn hển, ngay sau đó, cô ta lập tức ngồi sụp xuống đất.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình điều chỉnh hơi thở của mình, thân thể dựa vào sau, hai chân bắt chéo. Anh nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm trực tiếp áp chế ánh mắt hung lệ của người đàn ông nhã nhặn.

"Nói một chút đi."

"Mục đích của các người là gì?" Lục Bình nói.

Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh phản chiếu sự thay đổi tâm trạng của các bạn học cũ trong phòng bao. Lục Bình chú ý tới, các bạn học đã suy đoán được thân phận của mình, bọn họ hình như đã không còn khẩn trương và bất an như lúc đầu nữa, thậm chí thay vào đó là một loại cảm giác hưng phấn mơ hồ.

Lục Bình lại có một chút muốn khóc.

Chỉ có anh hiểu được, bầu không khí trong phòng hiện tại nhìn như không có gì khẩn trương, nhưng đây chỉ là biểu hiện tương đối khắc chế mà thôi. Dưới mặt ngoài bình tĩnh đang cất giấu sự sợ hãi khiến cho anh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Anh biết đối phương có thể giết mình, nhưng tại sao lại không giết?

Nói rõ, mục đích của bọn họ vốn dĩ không phải là mạng của mình!

Nếu đã như vậy thì tại sao phải lựa chọn xuất hiện trong trường hợp này?

------

Dịch: MBMH Translate