← Quay lại trang sách

Chương 569 Lục Bình… Tôi Muốn Sống! Van Cầu Anh!

"Vòng tròn bên trong thế giới là cái vòng mà sinh mệnh bị xem như cỏ rác. Cho dù là mạng của mình thì cũng không có gì khác biệt cả."

"Đưa vào chỗ chết thì mới có đường sống!"

"Mình không e ngại tử vong thì mới có thể có cơ hội‌ thắng!"

Lục Bình không ngừng thầm thì.

Anh không muốn!

Anh thật sự không muốn!

Không nên!

Van cầu các người! Không nên như vậy!

Cho tới nay, phía sau Lục Bình đều không có thế lực chân chính! Anh chỉ có thể đánh cược là sẽ không có bên nào dám lật bàn! Nhưng nếu như có ai đó thật sự lật bàn thì Lục Bình sẽ chân chính bại lộ!

"Lục tiên sinh, tôi cũng không vòng vo với ngài nữa."

"Chúng tôi chỉ muốn biết hai chuyện."

Người đàn ông nhã nhặn tự xưng là Diệp Lý giơ hai ngón tay lên, bản chất thú tính phái sau cặp kính gọng vàng đang dần lộ ra khiến anh ta không khỏi phải cố gắng áp chế. Anh ta nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

Mà phía sau tầm mắt của anh ta, chín bên thế lực dùng chín lá bài làm đại diện đều đang mượn góc nhìn của anh ta để quan sát một màn này, nhìn chăm chú vào Lục tiên sinh.

Trong tòa nhà tài chính CBD, ánh mắt Tống Tử Văn nhìn chằm chằm vào Lục Bình, nhìn chăm chú vào một màn khiến cho anh ta cảm thấy thống khoái này. Anh ta và Lục Bình đã giao phong trực tiếp mấy lần, mỗi một lần anh ta đều phải nhận lấy kết cục khiến mình tức giận!

⚝ ✽ ⚝

"Thứ nhất."

"Thế lực phía sau lưng ngài rốt cuộc đến từ nơi nào."

"Thứ hai."

"Mục đích của ngài… lại là cái gì?' ‌

Người đàn ông nhã nhặn đeo kính ‌gọng vàng chầm chậm hỏi.

Vừa dứt lời, anh ta dường như là ngửi được bầu không khí khẩn trương và gấp gáp tại giờ phút này, gương mặt lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng. Các cơ mặt có chút không chịu khống chế mà bắt đầu co giật.

Lục Bình nghe vậy thì trái tim như rơi vào đáy cốc.

Chỉ có hai vấn đề này, nhưng ngay cả anh cũng hoàn toàn không biết gì cả!

"Tôi… Tôi chỉ muốn tiếp tục sống sót?"

Có thể trả lời như vậy sao?

Trong phòng KTV.

Màn hình lớn vẫn đang phát MV của một ca khúc nào đó, ánh đèn màu ấm chiếu xuống người từng nhân viên bình thường giống như là những con cừu non, cũng phác hoạ ra dáng vẻ mặt người dạ thú của người đàn ông nhã nhặn kia.

Thân thể người đàn ông run rẩy, gương mặt nho nhã dần dần trở nên dữ tợn.

"Anh thì tính là cái gì?'

"Cũng xứng nói chuyện với tôi sao?"

Lục Bình giống như là không có ngửi thấy bầu không khí cực nóng kia.

Anh hơi ngẩng đầu một chút, rõ ràng là đang nhìn lên đối phương, nhưng trong cảm nhận của tất cả mọi người ở đây thì anh đều đang quan sát người đàn ông nhã nhặn trước mặt với một loại tư thái cao hơn, giọng nói mang theo ý trách mắng.

Nói xong, Lục Bình hơi dừng lại một chút, sau đó hơi nâng cao giọng:

"Bảo người ngang hàng tới đây nói chuyện với tôi."

Trong ánh mắt đen trắng rõ ràng không ngừng hiện lên mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của Vinh Tích Triều. Lục Bình không ngừng nhớ lại kinh nghiệm trong lúc giao lưu với bậc thầy diễn xuất Trần Bảo Quốc, sau đó liều mạng dung nhập phần diễn xuất đại lão này vào bên trong thực chất.

Sợ hãi!

Giờ phút này, Lục Bình thật sự sợ hãi!

Hiện tại không giống với trước kia! Trước kia anh cùng lắm thì chết đi mà thôi! Nhưng giờ phút này, anh đang gánh vác tính mạng của các bạn học, gánh vác tính mạng của bạn gái và vợ con bọn họ!

Lục Bình biết, đám người ngồi ở đỉnh Kim Tự Tháp quan sát xuống chúng sinh như bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng xem tính mạng của người bình thường là một sinh mệnh bình đẳng.

Bọn họ có thể sẽ làm!

Bọn họ có thể sẽ làm!

Đối với những nhân vật lớn này mà nói, bọn họ là người quản lý trật tự, là người thẩm phán cao cao tại thượng. Tất cả chúng sinh chẳng qua đều chỉ là sâu kiến bên chân bọn họ mà thôi. Bọn họ chẳng qua chỉ là vô tình giẫm chết một chút sâu kiến mà thôi!

⚝ ✽ ⚝

"Dựa theo thiết lập tính cách của mình."

"Mình là một thành viên bên trong vòng tròn kẻ săn mồi này. Đối với mấy người anh Phong, anh Cao… đối với mấy người chị dâu… mình hẳn nên hờ hững. Ý nghĩa sinh mệnh của bọn họ chẳng qua chỉ là công cụ để mình che giấu tung tích."

"Mình…"

"Không thể biểu hiện ra rằng mình để ý đến sống chết của bọn họ được!"

Lục Bình hiểu rõ, anh không thể lộ ra vẻ khiếp sợ được.

Anh không ngừng cảnh tỉnh chính mình. Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa nhìn chăm chú về phái Diệp Lý. Anh nhất định phải trực tiếp áp bách đối phương, tạo áp lực cho đối phương. Tốt nhất là có thể để cho mình có thể nói chuyện được với người đứng sau lưng đối phương. Chỉ cần sờ được thân phận, liền có thể nghĩ biện pháp dùng tin tức khiêu động lực lượng cao hơn.

"A!"

"Ha ha ha!"

“Ha ha ha!"

Lục Bình vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt và khẩn trương.

------

Dịch: MBMH Translate