← Quay lại trang sách

Chương 570 Đưa Lục Tiên Sinh Rút Lui Trước

Người đàn ông mặt người dạ thú kia cũng không có nhu thuận làm theo lời nói của Lục Bình. Khóe mắt anh ta giống như nứt ra, gương mặt nhã nhặn không ngừng hiện lên vẻ đỏ ửng bệnh hoạn. Anh ta cười toét miệng, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Đó chính là sự run rẩy vì hưng phấn! Bởi vì cái gì? Hình như là bởi vì, anh ta có‌ thể lấy tư thái này giẫm lên người Lục tiên sinh!

Lục tiên sinh là tồn tại như thế nào?

Tay lái buôn thần bí!

Thương nhân tình báo thần thông quảng đại!

Là nhân vật lớn đã khuấy động phong vân tại Trung Hải trong mấy tháng gần đây! Là người có thể ngồi cùng bàn với các gia chủ vọng tộc, tham dự hội nghị bàn tròn trên Thánh Ca Hải Dương!

"Mà tôi thì sao?"

"Tôi chỉ là một con rệp! Một con rệp!"

Có lẽ gọi là Trương Tam, có lẽ gọi là Lý Tứ. Mà tại đêm nay lại lấy cho mình một cái tên, gọi là Diệp Lý. Vẻ mặt người đàn ông trở nên dữ tợn, gào thét dưới đáy lòng.

Anh ta đối diện với ánh mắt của Lục Bình, không kiêng nể gì cả mà cười ra tiếng.

"Khụ!"

"Khụ!"

"Khụ!"

Có lẽ là do cười quá kịch liệt. Diệp Lý bắt đầu kịch liệt ho khan. Một lúc lâu sau, anh ta bình phục lại, đưa tay vào trong ngực, lấy khăn ra và lau khóe miệng.

Sau đó, anh ta đột nhiên giơ tay phải lên.‌

Chỉ một động tác như vậy, đám thủ hạ áo đen phía sau lưng Diệp Lý đồng loạt rút súng ra từ bên hông. Tất cả họng súng lập tức nhắm vào tất cả bạn học trong phòng ngoại trừ Lục Bình.

Khi họng súng nhắm ngay vào mình, nỗi sợ hãi chân chính lập tức lan tràn!

Tay chân Ôn Chí Phong lạnh buốt, thân thể của anh đang run rẩy, vô thức ngăn ở trước người vợ mình.

Hàn Cao ôm vợ con vào trong lòng. Trình Trình vừa yên tĩnh một chút lại một lần nữa bắt đầu khóc lên. Trong trường hợp như này, mỗi một lần tiếng khóc đứa nhỏ vang lên đều khiến cho lòng anh không khỏi run lên.

Dương Phỉ tê liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch ‌nhìn về phía một màn này.

Những người tham dự buổi họp lớp này đều chỉ là người bình thường sống một cuộc sống yên ổn, tiền lương mỗi tháng tầm hơn chục ngàn tệ, chỉ vừa đủ sống tại thành phố này.

Một màn trước mắt có thể nói là một thế giới hoàn toàn khác đối với bọn họ!

Có tiếng nức nở sợ hãi quanh quẩn bên trong phòng…

"Lục tiên sinh."

Tấm mặt nạ dối trá bị kéo xuống.

Mỗi một ánh mắt, mỗi một chuyển động của cơ bắp, mỗi một lần thở dốc… thân thể không ngừng run rẩy, vặn vẹo. Ánh mắt điên cuồng của anh ta đều đang thể hiện anh ta chính là một tên điên bệnh hoạn!

"Ngài không phải cho rằng tôi đang thương lượng với ngài đó chứ?"

"Tôi —— "

Diệp Lý nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, giờ phút này, có lẽ anh ta cảm thấy mình chính là một nhà nghệ thuật.

Anh ta bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt chứa đầy tơ máu nhìn chằm chằm về phía Lục Bình, hưng phấn nói ra.

Anh ta kéo dài ngữ điệu, giọng nói bỗng nhiên cất cao:

"Đúng vậy!"

"Tôi!"

“Đang!”

"Thông!"

"Báo!"

“Cho!”

"Anh!"

Lục Bình vừa ngẩng đầu liền trông thấy những họng súng đen ngòm. Họng súng nhắm ngay vào anh Phon, nhắm ngay vào anh Đào, nhắm ngay vào đám bạn bè chí cốt của anh.

Anh cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi khi nghĩ tới cái kết quả kinh khủng kia!

Lưng đã bị mồ hôi thấm ướt!

Bên trong giày da màu đen, ngón chân điên cuồng nghiền ép đế giày! ‌

Hiện tại chính là tràng cảnh mà Lục Bình sợ nhất. Gặp phải một tên điên hoàn toàn, mà không phải là người lý trí có thể dựa vào tin tức để tiến hành trao đổi.

Lục Bình vẫn duy trì trạng thái như cũ, hai chân bắt chéo, thân thể dựa vào ghế sô pha. Ánh mắt trắng đen rõ ràng không hề biến hóa chút nào dù các bạn học của mình đang bị từng họng súng nhắm vào, hay là bị ảnh hưởng bởi tiếng nức nở sợ hãi xung quanh.

Lãnh đạm!

Vô tình!

Băng lãnh!

⚝ ✽ ⚝

"Chậc chậc chậc!"

"Tìm được người này từ đâu vậy?"

"Một người luôn đi theo quy tắc và gắn bó với sự cân bằng lợi ích như Lục tiên sinh chỉ sợ là cũng phải bất đắc dĩ đối với tên biến thái như vậy."

Trong tòa nhà tài chính CBD, Tống Tử Văn nhìn về phía một màn này trong màn hình giám sát. Anh ta cảm nhận được một loại cảm giác thống khoái đang không ngừng bốc lên và lan ra khắp toàn thân. Gương mặt anh ta cũng nhiễm một tầng đỏ ửng, hưng phấn nhìn chăm chú vào màn hình.

Đúng lúc này, phía sau một mặt bài Tarot truyền ra một tiếng cười khẽ.

Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ cần ẩn giấu chính mình, cắt đứt dây diều, để cho tên điên này tùy ý giày vò. Bởi vì…Bọn họ có chỗ cố kỵ liền có sơ hở, nhưng người này thì không.

"The Fool tiên sinh."

"Nếu như Viên Lợi Quân kia không thả cho người của anh đi vào thì sao?"

"Thật sự trực tiếp cho nổ tung, đưa Lục ‌tiên sinh lên thiên đường sao?"

Có người lần nữa hỏi. ‌

The Fool tiên sinh còn chưa nói chuyện, một tiếng cười khác đã vang lên: "Thiên đường? Những người như chúng ta có thể lên thiên đường sao? Ha ha ha ha!"

Qua một hồi lâu sau, The Fool tổ chức tất cả mọi chuyện này mới bình tĩnh cất tiếng:

"Vậy liền đưa Lục tiên sinh rút lui trước."

Gian phòng trực tiếp qua mạng này trực tiếp lâm vào yên tĩnh.

------

Dịch: MBMH Translate