← Quay lại trang sách

Chương 571 Lục Bình… Tôi Muốn Sống! Van Cầu Anh!

Xảy ra chuyện rồi."

Một bên khác.

Trong màn đêm, tòa nhà Xuyên Hòa.

Cánh cửa văn phòng của Lý Ngọc Trân bị đẩy mạnh ra, thư ký thứ nhất Trần Định Quyên xuất hiện ở trước mặt Lý Ngọc Trân.

"Lục tiên sinh bị thế lực không biết bao vây." Trần Định Quyên khống chế hô hấp, nhanh chóng báo cáo lại.

Cô vừa dứt lời, Lý Ngọc Trân đang xử lý tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Hiện tại, đám người Tào Môn đã vây quanh toàn bộ khu vực KTV cạnh trường Đại Học Công Nghiệp Trung Hải." Trần Định Quyên tiếp tục nói.

Lý Ngọc Trân lạnh lùng nghiêm mặt, nhìn như không có phản ứng gì, nhưng đốt ngón tay trắng nõn cầm bút máy lại đột nhiên siết chặt.

"Liên hệ Đinh Thanh, hỏi thăm thêm về tình hình.”‌

"Mặt khác…"

"Chuẩn bị xe, tôi muốn đi qua xem xét." Lý Ngọc Trân lập tức phân phó.

⚝ ✽ ⚝

"Anh chờ ở chỗ này đi."

Chiếc xe con màu đen dừng sát ở bên cạnh quán KTV.

Đinh Thanh nhìn về phía dòng xe đen nghịt ở phía ngoài cửa sổ xe. Anh nói với Tiết Hoa Thanh: "Tôi đi lên xử lý, có tin tức gì sẽ lập tức liên lạc với anh."

"Được." Tiết Hoa Thanh gật đầu với vẻ mặt nặng nề.

Hai người phân công không giống nhau, anh cần ở lại đây lắng nghe báo cáo và liên hệ với các bên xem có thể tìm ra được biện pháp nào đó tốt hơn hay không.

Nói xong, Đinh Thanh đẩy cửa xe ra, sải bước đi về phía KTV.

Toàn bộ tòa nhà đã hoàn toàn bị khống chế. Đinh Thanh không có đi thang máy, mà là tiến vào cầu thang bộ sau đó nhanh chóng đi lên.

"Anh Thanh!"

Bên ngoài căn phòng, bên trong hành lang, Viên Lợi Quân liếc mắt liền trông thấy Đinh Thanh, bất an kêu một tiếng.

⚝ ✽ ⚝

Hồng Lâu

⚝ ✽ ⚝

Tập đoàn Thế giới mới

⚝ ✽ ⚝

Trung tâm y tế Thụy Tâm

⚝ ✽ ⚝

Các thế lực vọng tộc Trung Hải đều lần lượt nhận được tin tức, đều chú ý tới chuyện này với các phản ứng khác nhau!

"Đáng chết!"

"Thật là đáng chết!"

Màn đêm.

Bên trong xe con màu đen, ánh mắt Tiết Hoa Thanh nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa sổ, anh đột nhiên dùng tay đấm vào ghế trước.

Sau khi biết được chuyện này, anh đã thuận theo vết tích để điều tra đầu nguồn, thình lình phát hiện, tất cả mọi chuyện đều giống như con diều đứt dây, hoàn toàn không có chút liên hệ gì với người phía sau. ‌ Cả tràng xúc tu âm mưu đều thu liễm, kín đáo mà cẩn thận.

Đúng lúc này, bên trong kính chiếu hậu có ánh sáng khúc xạ, Tiết Hoa Thanh ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc Mercedes- class E màu đen đi xuyên qua đội ngũ rồi tới gần, dừng sát ở ven đường.

"Lý tiểu thư?" Tiết Hoa Thanh nhận ra chiếc xe này.

Xe tắt đèn, cũng không có ai đi xuống từ trên xe, cứ dừng như vậy. Không đợi Tiết Hoa Thanh có động tác gì, sau lưng lại lần nữa có ánh đèn ánh lên, liên tiếp mấy chiếc xe lái tới.

Vệ sĩ mặc âu phục màu đen bước xuống xe, bước nhanh đi ra phía sau xe, còn chưa tới gần, cửa xe đã bị đẩy ra. Tiết Hoa Thanh nhìn qua cửa sổ xe, trông thấy thân ảnh của mấy người Hồng Lâu, Ngô Thì Chương và Chu Tư Niên lão gia tử, còn có Lư gia Lư Sí Minh.

Ánh mắt của anh lấp lóe, vươn tay đẩy cửa xe ra.

"Tiết tiên sinh!"

"Tiết tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi nhận được tin tức liền lập tức chạy tới."

"Có tin tức gì của Lục tiên sinh không?"

Tiết Hoa Thanh vừa xuống xe, mấy người Ngô Thì Chương, Chu Tư Niên đã đi qua, hỏi với vẻ mặt ngưng trọng.

"Vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là, đội ngũ tinh nhuệ này rõ ràng là có khuynh hướng tử sĩ. Chúng ta không thể điều tra được đầu nguồn, bọn họ cũng từ chối giao lưu cùng chúng ta." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.

Bên trong chiếc Mercedes màu đen, vẻ mặt Lý Ngọc Trân lạnh lùng, nâng ánh mắt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ.

Ngay lúc này.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Bên trong màn đêm, chợt có tiếng súng nặng nề vang lên.

Nghe thấy tiếng súng này.

Trước xe, sắc mặt mấy người Tiết Hoa Thanh, Ngô Thì Chương, Chu Tư Niên và Lư Sí Minh lập tức thay đổi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại theo hướng của tiếng súng.

Trong xe, con ngươi của Lý Ngọc Trân‌ trong nháy mắt co vào.

⚝ ✽ ⚝

"A!"

"A!"

"A!"

Tiếng thét sợ hãi chói tai vang lên trong phòng 308.

Chị Cao ôm chặt lấy Trình Trình, cố gắng hết khả năng để che chắn cho đứa nhỏ. Mà thân thể của cô thì đang bị chồng ôm lấy.

Ôn Chí Phong ngăn ở trước mặt vợ mình. Thân thể của anh đang run rẩy, thở hổn hển nhìn về phía cách đó không xa. Gương mặt của tên dã thú kia lộ ra nụ cười dữ tợn, cầm súng lục trong tay, trước nòng súng còn đang bốc lên từng đợt khói.

Ngay vừa rồi, anh ta nổ súng mà không chút báo trước, viên đạn sượt qua tóc của người anh em phòng ký túc bên cạnh và bạn gái của anh ấy, đâm vào vách tường sau lưng.

Toàn bộ căn phòng hoàn toàn mất khống chế.

Bờ môi Ôn Chí Phong trắng bệch và run rẩy, trong lúc hỗn loạn ánh mắt của anh chuyển qua… nhìn về phía Lục Bình ở một góc khác.

Anh và Lục Bình ở chung phòng ký túc xá bốn năm, anh chưa từng nghĩ tới đối phương lại có một tầng thân phận như này.

"Lạ lẫm?"

"Không."

"Có lẽ…Đây mới thực sự là Lục Bình. Lục Bình? Đây là tên của đối phương sao?"

------

Dịch: MBMH Translate