Chương 572 Dập Đầu Với Lục Tiên Sinh!
Trong tầm mắt của anh, Lục Bình bình tĩnh mà lạnh nhạt dựa vào ghế sô pha, hỗn loạn trước mắt với anh mà nói phảng phất như chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới. Cho dù bọn họ chết hay sống thì cũng chỉ là vật râu ria.
"Sợ hãi sao?"
Trên gương mặt của tên dã thú đeo kính gọng vàng mang theo một nụ cười bệnh hoạn. Ánh mắt anh ta nhìn về phía đám cừu non đang sợ hãi.
Anh ta nâng cao giọng.
"Cầu xin Lục tiên sinh đi chứ?!"
"Vận mệnh của các người không nằm ở trong tay tôi, mà là nằm ở trong tay vị Lục tiên sinh cao cao tại thượng trước mặt này!"
"Cầu xin Lục tiên sinh!" Diệp Lý hưng phấn lớn tiếng nói.
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng, các bạn học của Lục Bình tựa như là người chết chìm bắt lấy được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Chỉ nhìn thấy, người đàn ông phương Bắc dáng người cao lớn Hàn Cao đột nhiên đứng dậy. Anh cúi đầu đi tới trước mặt Lục Bình, sau đó hai đầu gối khom xuống, thẳng tắp quỳ xuống.
Anh Cao ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, nhìn thẳng vào mắt Lục Bì: "A… Lục… Lục tiên sinh."
"Van cầu anh!"
"Nói đi!"
"Nói đi!"
"Trình Trình… Trình Trình vừa tròn mười tháng. Nó vừa biết bò không lâu, thích nhất là bò loạn lung tung trong nhà! Đúng rồi! Nó hôm trước vừa mới biết gọi mẹ! Tôi muốn nhìn thấy nó khỏe mạnh lớn lên, theo đuổi đam mê của mình, và có được tương lai vô hạn!"
Nước mắt và nước mũi của Hàn Cao không ngừng tuôn ra.
Anh vừa dứt lời, hai tay lập tức dán chặt trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Lục Bình.
Bên trong phòng, Diệp Lý nhìn về phía một màn này, gương mặt càng đỏ hơn, giống như là đang hưởng thụ một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình cảm thấy trái tim mình giống như đang bị một con dao xét nát từng chút một.
Anh cố gắng thu liễm cảm xúc, chỉ biểu hiện ra sự bình thản và lạnh lùng xuất phát từ đáy lòng. Nhưng ở một mặt khác, anh sắp điên rồi, anh tuyệt vọng và sợ hãi đến cực hạn.
Anh không ngại việc mình chết!
Anh sợ hãi khi mình phải gánh vác tính mạng của các bạn học trong phòng này và gia đình của bọn họ!
"Mình nên làm cái gì đây?"
"Nói sao?"
"Nói cái gì?! Nói là mình có thể đổi mới tình báo?!! Thẳng thắn tất cả mọi chuyện?!!"
"Không!"
"Không được! Như vậy cũng sẽ chết!"
Những suy nghĩ khác nhau đang điên cuồng va chạm trong đầu của Lục Bình.
Những lo lắng chập trùng nơi đáy lòng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến vẻ mặt và phản ứng bên ngoài của Lục Bình.
Trong phòng, thậm chí là ánh mắt của tất cả mọi người phía sau màn ảnh đều rơi vào trên người Lục Bình.
Đúng lúc này, Lục Bình có động tác.
Chỉ nhìn thấy, Lục Bình tùy ý liếc mắt nhìn về phía Hàn Cao đang quỳ gối dập đầu trước mặt mình một cái, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Diệp Lý, khóe miệng hơi dương lên:
"Như vậy đi."
"Để tôi đoán một chút xem phía sau anh có những ai?" Giọng nói ôn hòa của Lục Bình vang lên ở bên tai tất cả mọi người.
"Lĩnh Nam Tống gia?" Lục Bình nói ra.
"Hay là vọng tộc Cao gia của Trung Hải? Vọng tộc Kiều gia? Vọng tộc… Ngô gia? Thậm chí là… thế gia Yến Kinh, Vương gia?!" Giọng nói của Lục Bình vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn.
Anh đang kiên trì, liều mạng nhảy múa trên mũi đao.
⚝ ✽ ⚝
Lục Gia Chủy, tòa nhà tài chính CBD.
Tống Tử Văn nghe thấy Tống gia bị điểm ra thì ánh mắt ngưng tụ lại, nhìn chăm chú vào Lục Bình trong màn hình.
Các vọng tộc và thế gia liên tục bị điểm tên.
Chín khung màn hình với đại diện là chín lá bài đều không có truyền ra bất kỳ động tĩnh gì.
"Có lẽ?"
"Đều có có các người?"
Giọng nói chậm rãi của Lục tiên sinh truyền qua màn hình.
Tống Tử Văn nhìn về phía các khung video còn lại, anh ta cũng không biết phía sau có những ai, có khả năng thật sự như là Lục Bình suy đoán.
"Tôi mặc kệ các người là ai."
"Lập tức kết thúc tất cả mọi chuyện, tôi có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, sau nửa phút đồng hồ sau, tôi sẽ công khai một chút tin tức thú vị." Lục Bình tiếp tục nói.
Nhưng mà, anh còn chưa dứt lời, chín người điều khiển trong video còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh tiếp theo thì một giọng nói bệnh hoạn khác đã kiêu ngạo vang lên.
"Nửa phút?"
"Không!"
"Lục tiên sinh!"
"Tôi cho ngài mười giây đồng hồ… Không, tôi cho năm giây cuối cùng!"
"Mục đích của ngài là gì? Thế lực phía sau ngài rốt cuộc là bên nào?”
"Năm giây sau, nếu tôi không thể biết được những chuyện này thì xin lỗi, Lục tiên sinh, ngài có thể sống, nhưng tất cả những người khác đều sẽ phải kết thúc ở trong căn phòng này!"
⚝ ✽ ⚝
"Năm!"
"Bốn!"
“Ba!"
"Hai!"
⚝ ✽ ⚝
Người đàn ông như dã thú đeo mắt kính gọng vàng hưng phấn nhảy lên bàn trà.
Anh ta giống như là đang tiến hành một trận biểu diễn long trọng.
Anh ta vặn vẹo đứng lên.
Nương theo tiếng đếm ngược, đám thuộc hạ áo đen phía trước phòng lần lượt giơ từng họng súng lạnh như băng lên, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào tất cả mọi người trong phòng như Ôn Chí Phong, chị Cao, anh Đào, Trịnh Bác Văn… ngoại trừ Lục Bình.
------
Dịch: MBMH Translate