Chương 573 Tôi Là Tội Nhân!
Nếu như sớm biết sẽ tạo thành kết cục như hiện tại.
Đêm ấy, lúc kéo giá sách ra và trông thấy túi hồ sơ màu nâu nằm lẳng lặng ở trong góc, liệu mình có vô tri không biết sợ mà lao vào một thế giới khác hay không?!
Hành động tháo bỏ lớp dây quấn quanh túi hồ sơ kia có lẽ tựa như là mở ra chiếc hộp Pandora, phóng xuất ra tất cả mọi tà ác trong nhân thế.
Rơi vào vực sâu vô biên vô hạn!
"Nói!"
"Tôi rất muốn nói!"
"Nhưng…Nhưng tôi nên nói cái gì đây? Nói sau lưng mình không có tổ chức tình báo! Nói tất cả những chuyện này đều là lực lượng siêu nhiên?!"
"Van cầu các người!"
"Van cầu các người tha cho bọn họ! Người có tội chỉ có tôi! Chỉ có tôi!"
Lục Bình bị sợ hãi cắn nuốt.
Cả người bị động tiến vào trong trạng thái phòng ngực tâm lý, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm, giống như tất cả những bạn học cũ trong căn phòng này chẳng qua đều chỉ là sâu kiến.
⚝ ✽ ⚝
"1!"
Năm giây ngắn ngủi chớp mắt đã đếm tới số cuối cùng.
Tên dã thú khoác da người nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười khát máu, giơ tay lên, cò súng bên dưới đầu ngón tay bị bóp, chỉ nghe một tiếng ‘phanh’, đạn bắn ra như là ngọn lửa! Đạn trong nháy mắt xuyên qua đầu anh Cao còn quỳ trên mặt đất nhưng vừa ngẩng đầu lên, dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe lên trên ống quần của Lục Bình.
Lục Bình trơ mắt trông thấy thanh niên phương Bắc cao lớn kia ngã xuống ở ngay trước mặt mình.
Tràng cảnh gặp mặt anh Hàn cách đây không lâu không ngừng hiện lên ở trước mắt Lục Bình, quanh quẩn ở bên tai.
"Anh giới thiệu cho em một chút, tên đầy đủ của anh Cao là Hàn Cao, là đại hán phương Bắc, là người ở cạnh ký túc xá của bọn anh. Lúc còn học đại học anh ấy là một người rất trượng nghĩa. Có một lần mấy người trong phòng ký túc bọn anh xảy ra tranh chấp với mấy tên xã hội đen tại sân bóng rổ, anh Cao đi ngang qua nhìn thấy liền lập tức cởi áo khoác rồi xông vào."
"Những năm này cuộc sống của anh Cao cũng rất tốt, năm ngoái vừa sinh em bé, là một bé trai, hôm nay cũng mang cả con đến."
"A Bình!"
"Đây là em dâu sao?!"
"Lần trước anh Phong kết hôn tôi đã nghe bọn họ nói tới cậu, đáng tiếc lúc ấy tôi đang ở bên ngoài không thể tới được."
"Chị dâu, anh Cao, đem Trình Trình cho cha nuôi ôm một cái nào."
Trong phòng.
Tất cả bạn học ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn về phía Hàn Cao.
"Chồng!"
"Chồng!!!"
Chị Cao ôm Trình Trình mười tháng trong lòng, khi cô trông thấy một vệt đỏ tươi xuất hiện trước lông mày của chồng mình liền lập tức gọi với giọng thê lương.
Trời… như sụp đổ!
"Lục tiên sinh."
"Người trong cái vòng tròn này của các người quả nhiên là giống với lời đồn."
"Tiến vào một cái quần thể, khiến cho mình bị quần thể đồng hóa, nhưng trong ý thức của các người lại chia cắt bản thân mình với quần thể, không thể không tách rời cảm xúc của mình. Kẻ không làm được những điều này đều không thể có được kết cục tốt."
Diệp Lý đeo kính gọng vàng, nhìn chằm chằm vào Lục Bình, vừa nở nụ cười xán lạn vừa kể lại.
"Lại gặp phải chuyện như này."
Lục Bình cảm thấy giống như là có một bàn tay khổng lồ đang xuyên qua lồng ngực của mình, nắm lấy trái tim, sau đó… dùng sức nắm chặt. Anh hận chính mình, là bởi vì mình đã liên lụy đến những bạn học vô tội này. Anh còn hận… Lục Bình ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Diệp Lý, đôi mắt trắng đen rõ ràng này đã bị đám người phía sau màn hình chú ý tới.
Anh hận những người giật dây kia!
Lục Bình bình tĩnh nói như vậy.
Nói xong, anh buông chân xuống, ánh mắt ôn hòa lướt qua thân thể Hàn Cao đang nằm trước đôi giày da. Vào giây phút này, anh nhớ lại rất nhiều chuyện năm đó. Đó là một ngày hè khô nóng, lúc khai giảng anh lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên cao lớn sáng sủa này.
Lục Bình nhìn lướt qua thi thể, sau đó bưng bình rượu lên, rót rượu vào trong ly. Chất lỏng màu tím đậm đặc chập chờn theo vách ly, Lục Bình mãn nguyện nhấp một ngụm, sau đó giương mí mắt lên:
"Làm sao?"
"Dự định bắn chết ngay cả tôi luôn sao?" Giọng điệu Lục Bình lạnh lùng, là ngay cả tính mạng của mình đều không thèm để trong lòng.
Nếu như phía sau anh thật sự có tổ chức nào đó, Lục Bình sẽ nói! Sẽ nói tất cả mọi chuyện ra ngoài, dùng để đổi lấy tính mạng cho các bạn của mình.
Nhưng mà… sau lưng của anh không có!
Nói ra chuyện tình báo siêu nhiên sẽ chỉ đẩy vực thẳm này đi càng xa hơn mà thôi! Anh đã không có đường lui!
⚝ ✽ ⚝
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên liên tiếp.
Diệp Lý nở nụ cười bệnh hoạn, nhìn chằm chằm Lục Bình mà không thèm nháy mắt. Đồng thời, cò súng cũng không dừng lại, những viên đạn hung mãnh nhanh chóng bắn ra ngoài.
Mà mỗi một viên đạn bắn ra đều đại biểu cho một sinh mệnh biến mất! Đều đại biểu cho, bạn cùng ký túc và bạn học trước đây của Lục Bình đã rời đi!
Màu máu lập tức nhuộm đỏ căn phòng KTV này!
------
Dịch: MBMH Translate