Chương 574 Tán Thành!
A!" Ôn Chí Phong trợn tròn mắt.
Anh tuyệt vọng nhìn về phía người vợ ngã xuống trong lồng ngực của mình, máu đỏ thấm ướt quần áo, cô đang dần dần mất đi sự sống.
"Lục Bình!"
"Nói đi!"
"Mặc kệ là cái gì! Anh nói đi chứ! Anh muốn nhìn chúng tôi chết hay sao?!!" Hai mắt ánh đỏ ngầu, trừng mắt nhìn về phía Lục Bình, cao giọng quát.
Lục Bình nhìn lại theo tiếng rống.
Anh đối diện với ánh mắt của anh Phong, đây là người có quan hệ tốt nhất với anh trong phòng ký túc. Hai người từng gọi nhau là ba ba, lấy đồ ăn ngoài cho nhau, đáp trả nhau, thậm chí năm đó lúc anh Phong theo đuổi chị dâu, anh còn giúp đỡ rất nhiều.
Tiếng nói cười vui vẻ cách đây không lâu lại vang lên ở bên tai:
"Anh Phong, nghe nói gần đây anh đang cai thuốc? Cứ kết hôn như vậy có phải là chơi liều hay không?"
"Ha ha."
"Còn chưa kịp nói cho các người biết."
"Chị dâu của các người… Có rồi!"
"Mấy tháng?"
"Vừa được hai tháng."
"Tôi đặt trước nha, chờ đứa nhỏ này ra đời, tôi sẽ là cha nuôi của đứa nhỏ!"
"Cha nuôi? Cũng không phải là không thể được, chỉ là…"
"Anh hiểu ý tôi chứ?"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình lắc lắc ly rượu, lại lần nữa nhấp một miếng.
Thân thể anh dựa vào sau, hai chân bắt chéo. Ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, anh ngồi giữa vũng máu giống như là đang ở trong luyện ngục, đúng là khiến cho trái tim của tên điên bệnh hoạn sinh ra một tầng ý lạnh.
Diệp Lý lập tức thu hồi suy nghĩ, gương mặt lộ ra vẻ ngoan độc, điên cuồng bóp cò súng.
Tử vong!
Không ngừng giáng xuống!
Lại một lần nữa, cò súng bị giữ lại, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng két… đạn trong băng đạn đã hết sạch. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên quay người, giành lấy một cây súng từ trong tay của cấp dưới, lại lần nữa bắt đầu nổ súng.
Không lâu sau, căn phòng biến thành một màu đỏ tươi.
Tiếng đứa trẻ gào khóc oa oa không biết đã biến mất sau tiếng súng thứ mấy nữa.
Lục Bình ngồi trong vũng máu, bình thản nhìn về phía Diệp Lý, lạnh nhạt nói:
"Còn lại một phát súng cuối cùng."
"Bắn đi!"
"Van cầu anh đó, nổ súng đi!"
"Nổ súng đi!"
"Đừng để tôi sống! Nếu như… Nếu để cho tôi còn sống… Tôi sẽ giết chết tất cả các người!!!"
Sau khi Lục Bình nói ra câu nói này, chỗ sâu trong ánh mắt cất giấu một tia chờ mong, dưới đáy lòng điên cuồng hò hét. Anh chưa bao giờ muốn chết giống như lúc này! Mỗi một tiếng súng vang lên, tim của anh đều đang run rẩy! Anh tự biết mình có tội, muốn cùng các bạn học cùng chịu chết! Chết đi, không cần tiếp tục quản phiền nhiễu của thế gian.
Còn sống thì sẽ phải gánh vác sự giãy dụa thống khổ bên trong luyện ngục.
⚝ ✽ ⚝
Tại tòa nhà Lục Gia Chủy chói lọi như mộng ảo.
Trung tâm tài chính CBD.
"Thật là độc ác."
"Trong cái vòng này, toàn bộ đều là dân liều mạng."
"Bọn họ thậm chí còn không coi trọng mạng sống của mình…"
Chín khung màn hình với chín lá bài đại diện.
Sau một khoảng ngắn ngủi, lại một lần nữa có âm thanh vang lên.
"Nhìn như vậy, kế hoạch của chúng ta lần này xem như triệt để thất bại."
"Nếu đã như vậy."
"Làm thế nào với vị Lục tiên sinh này bây giờ?"
"Giết đi!"
"Cho dù anh ta không biết rõ lai lịch của mỗi một người chúng ta, nhưng một khi một tên điên nguy hiểm như vậy còn tại Trung Hải đã khiến cho tôi ăn ngủ không yên rồi." Giọng nói khàn khàn trầm thấp đã qua biến âm vang lên.
"Tán thành!"
"Tán thành!"
"Để cho tổ chức vô anh kia lại phái một người mới tới! Không thể nói trước, biết đâu lại càng dễ đối phó hơn một chút!"
Lời nói của mấy người này đều cực kỳ lãnh đạm, hoàn toàn không xem cái chết của mấy người vô tội như Ôn Chí Phong, Hàn Cao là gì cả, chẳng qua chỉ là nghiền nát một chút sâu kiến mà thôi.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng như luyện ngục.
Lục Bình muốn chết đi như thế, muốn nhanh chóng bước vào hoàng tuyền một chút, đi theo mấy người anh Phong, làm trâu làm ngựa cho bọn họ để chuộc tội…
Anh ngồi trong vũng máu, hai chân bắt chéo, tay phải chống đỡ nửa bên gương mặt, ánh mắt bình tĩnh lại lãnh đạm. Thi thể của anh Cao vẫn còn duy trì tư thế quỳ gối, nửa người trên nằm núp ở trước mặt, máu tươi đỏ sậm nhỏ xuống xuyên qua mi tâm.
Lục Bình nhìn chăm chú về phía tên dã thú đang đỏ bừng mặt ở trước mắt.
Anh có thể phát hiện được, trong không khí dần dần bốc lên sát ý đối với anh!
Đây là chỗ chờ mong của Lục Bình…
Anh không có ngăn cản bầu không khí lan tràn này! Thậm chí, anh còn đang cố ý trợ giúp!
Lục Bình có nắm chắc khả năng để cho mình còn sống, nhưng anh không có làm như vậy, anh từ bỏ tất cả mọi hành động cầu xin đường sống!
Màn đêm thâm thúy mà khó lường.
Một bên khác.
Lục Gia Chủy, tòa nhà tài chính CBD.
"Giết anh ta!" Tống Tử Văn đẩy cặp kính gọng vàng trước mũi một cái, trên gương mặt anh tuấn hiện ra nụ cười xán lạn, giọng nói ôn hòa thông qua máy biến âm vang lên bên tai tám người còn lại phía sau tám lá bài.
------
Dịch: MBMH Translate