← Quay lại trang sách

Chương 575 Tôi Đã Gây Ra Họa Lớn!

Nói xong, anh ta dựa người vào thành ghế. Điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể nhìn thấy dáng vẻ thống khổ và xin tha của Lục tiên sinh kia.

"Đúng là may mắn, lại để cho anh chết đi một cách nhẹ nhõm như vậy…" Tống Tử Văn than nhẹ.

Tống Tử Văn vừa dứt lời, gian phòng trực tiếp bỗng nhiên lâm vào một khoảng đình trệ ngắn ngủi.

Không biết mỗi người phía sau mỗi một lá bài đạt được tin tức gì, bước ngoặt lại xảy ra một cách lặng im không một tiếng động.

"Bỏ đi vậy. Quân cờ ở dưới ánh sáng dù sao cũng dễ khống chế hơn mũi nhọn ở trong bóng tối."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Bây giờ còn chưa đến lúc lật bàn."

"Thả cho Lục tiên sinh đi đi, chỉ là tùy ý nghiền chết mấy con kiến mà thôi, cường độ vừa vặn có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp."

Các giọng nói không ngừng vang lên phía sau các lá bài.

"Vậy cứ như vậy đi." Người tổ chức phía sau lá bài The Fool cất tiếng nói.

Đối phương vốn dĩ còn chưa phát mệnh lệnh, sau khi đưa ra quyết định, hắn mới nhấn xuống nút gọi, trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Trong chiếc xe con màu đen, Tiết Hoa Thanh nặng nề thở ra một hơi.

Lưng anh đã bị mồ hôi thấm ướt. Anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, lái xe và bảo an đứng gác ở bốn phía của xe con, chặm đán người Chu Tư Niên lão gia tử ở bên ngoài.

"Không biết có hữu dụng hay không." Tiết Hoa Thanh ngẩng đầu lên, thấp giọng tự nói.

Lục tiên sinh bị bắt cóc ngay trong phòng riêng, điều này tương đương với việc có người muốn lật bàn. Nếu đã như vậy thì anh cũng phải bày ra tư thế muốn lật bàn theo. Anh đã gọi điện thoại cho mỗi một vọng tộc tại Trung Hải, giọng điệu chắc chắn, trong giả giả thật thật mơ hồ để lộ ra một chút tư liệu mà anh nhìn thấy trong kho rương tình báo kia. Ý trong lời nói của anh chính là, chỉ cần Lục tiên sinh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì anh sẽ lập tức lật bàn, mọi người cùng nhau xong đời.

Ai cũng không có cân nhắc đến việc Lục tiên sinh lại lưu lại một tay như vậy, khó trách anh luôn bày ra dáng vẻ Lã Vọng buông cần như thế.

Tiết Hoa Thanh cất điện thoại di động, đẩy cửa xe ra, chân giẫm lên mặt đất, dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa là không có đứng vững. Anh nắm lấy cửa xe, chống đỡ thân thể của mình. Anh kiên trì trò chuyện với gia chủ của các vọng tộc, thái độ và áp lực mà anh phải đối mặt tuyệt đối không đơn giản.

⚝ ✽ ⚝

"A!"

Trong KTV, phòng 308.

Màn hình lớn vẫn đang phát MV của một ca khúc.

Hình ảnh khúc xạ phản chiếu xuống từng cỗ thi thể, ánh lên vũng máu màu đỏ sậm, kinh dị hệt như luyện ngục.

Tên dã thú đeo kính gọng vàng nghe thấy được mệnh lệnh liền bắt đầu cười khẽ.

Trong tay nắm ‌lấy họng súng, chuyển hướng về phía Lục Bình trước sô pha.

Ngón trỏ bóp lấy cò súng hơi cong lên.

Phanh!

Tiếng súng nặng nề nổ vang! Viên đạn hung mãnh phun ra lửa cháy, xuyên qua lọn tóc của Lục Bình, đạn ghim vào vách tường phía sau lưng Lục Bình,‌ mảnh vụn văng lên người Lục Bình.

"Không hổ là Lục tiên sinh." Diệp Lý cảm khái nói.

Cho dù anh ta có nổ súng, cho dù đạn có xuyên qua đầu Lục Bình thì đối phương cũng không biểu lộ ra chút cảm xúc nào. Loại cảm giác nghênh đón tử vong ở khoảng cách gần này tuyệt đối không thể diễn được. Chỉ có người không sợ chết xuất phát từ nội tâm mới có thể coi thường sinh mệnh như vậy. Khó trách, ‌khó trách anh ta tàn sát tất cả mọi người trong phòng này, cũng không thể khiến cho đối phương nhấc mí mắt nhiều thêm một cái.

Đối với những người như này mà nói, dùng người bên cạnh để uy hiếp hoàn toàn không có tác dụng.

"Nếu đã như vậy, tôi có thể đi được chưa?" Lục Bình từ chối cho ý kiến, hỏi.

"Lục tiên sinh, mời đi."

"Tất cả thu súng lại." Tên dã thú đeo kính gọng vàng cười tủm tỉm làm tư thế mời với Lục tiên sinh. Nói xong, ánh mắt của anh ta lập tức liếc xéo về phía đám thuộc hạ vẫn còn đang giơ súng ở phía sau rồi lạnh lùng nói.

Lục Bình đứng lên. Anh cảm nhận được cảm giác trơn trượt của vết máu dưới chân, đây là máu của anh Cao. Giày da của anh kề sát bên gương mặt với đôi mắt trợn tròn của anh Cao.

Lục Bình di chuyển bước chân.

Mỗi lần bước ra một bước, anh đều có thể cảm nhận được cảm giác trơn trượt dưới chân. Loại cảm giác này gần như khiến cho Lục Bình sụp đổ. Anh khắc chế nước mắt muốn tuôn ra.

Lục Bình hướng về phía bên ngoài phòng riêng. Anh khống chế ánh mắt của mình, không dám nhìn nhiều một chút nào cả… Nhưng cho dù là như này thì bên trong dư quang khóe mắt vẫn trông thấy động tác nỗ lực ôm chặt lấy Trình Trình của chị Cao trước lúc tử vong.

Một màn như vậy suýt chút nữa đã phá tan ‌cơ chế phòng ngự tâm lý của Lục Bình.

Anh muốn sụp đổ và gào khóc.

Khoảng cách từ chiếc ghế sô pha trong góc đến cửa chính phòng riêng vốn cũng không dài lắm, nhưng đây lại là con đường khó đi nhất, cũng là con đường dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời này đối với Lục Bình.

Anh đứng ở trước cửa.

------

Dịch: MBMH Translate