← Quay lại trang sách

Chương 576 Mời Trở Về Đi Thôi

Bên ngoài phòng.

Đinh Thanh nhìn thông qua cửa kính, lập tức kéo cửa ra, đưa tay liền muốn bảo vệ Lục tiên sinh.

"Không cần." Lục Bình bình tĩnh nói. ‌

Khi bước ra khỏi phòng, Lục Bình trông thấy một mảnh đen nghịt bên trong hành lang. Anh không có trả lời, chỉ dừng bước rồi xoay người.

Bên kia cánh cửa, Lục Bình đối mặt với tên dã thú đeo kính gọng vàng kia, trên gương mặt lãnh đạm lộ ra một nụ cười, ôn hòa nói:

"Không biết anh có nghĩ tới chuyện bản thân làm thế nào để có thể sống sót đi ra căn phòng này hay không?"

Nghênh đón ánh mắt của Lục tiên sinh, trên gương mặt bệnh hoạn của Diệp Lý cũng hiện lên một nụ cười.

Nhưng mà…

Vào lúc anh đang chuẩn bị nói chuyện thì thiết bị trên thi thể của Dương Phỉ trong phòng lập tức lóe lên một ánh sáng màu đỏ, ngay sau đó liền nổ tung.

Oanh!

Toàn bộ căn phòng riêng lập tức bị làn xung kích khủng bố này đánh nát! Ánh lửa nhanh chóng cắn nuốt tất cả!

Đinh Thanh thì ngay lập tức nhào vào trên người Lục tiên sinh ngay lúc đợt sóng xung kích bắt đầu!

Đây là một loại thiết bị gây nổ có độ chính xác cực cao! Tạo nên tính hủy diệt khủng bố trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng lại có thể khống chế mọi sự nguy hại bên trong phạm vi một cách quỷ dị!

Không lâu sau.

Lục Bình thở hổn hển, chống người đứng lên, nhìn lại về phía căn phòng 308. Toàn bộ căn phòng đã hóa thành biển lửa, thân thể của tên dã thú kia bị một cây cốt thép xuyên qua. Anh ta còn sống, dựa lưng vào biển lửa, đối diện nhìn qua Lục Bình, trên gương mặt anh tuấn nhã nhặn hiện ra một nụ cười kinh dị.

Ngay sau đó, anh ta lảo đảo hướng vào trong biển lửa.

⚝ ✽ ⚝

"Tử sĩ."

"Bọn họ muốn chôn vùi những vết tích cuối cùng ở trong biển lửa."

"Khụ!"

"Khụ!"

"Khụ!"

Mặc dù thanh thép xuyên qua thân thể, nhưng còn không đến mức trí mạng, ít nhất thì sẽ không thể chết đi trong chốc lát. Tên dã thú Diệp Lý đeo kính gọng vàng đi đến trước ghế sô pha rồi ngồi xuống. Biển lửa dấy lên làn khói dày đặc tràn vào bên trong khoang phổi. Anh ta ho khan kịch liệt, tay đặt trước miệng,‌ máu tươi xen lẫn thịt nát bị ho vào trong lòng bàn tay.

Anh ta tùy ý vuốt một cái, gương mặt nhiễm lên một tầng bệnh hoạn đỏ ửng, khoa trương dựa vào ghế sô pha.

Chợt…

Không biết là nhìn thấy cái gì, nụ cười trên mặt bỗng cứng lại.

"Này!"

Ánh mắt của Diệp Lý đột nhiên trở nên dữ tợn, nhìn chăm chú vào một phía bên trong khói lửa mịt mù, gầm thét: "Tại sao anh lại còn sống?!”‌

Trong làn khói dày đặc, đám thuộc hạ của anh ta đáng ra đã chết đi dưới làn sóng xung kích và ngọn lửa của vụ nổ… hoặc là nhét thẳng họng súng vào trong miệng. Nhưng nhìn theo phương hướng ánh mắt của anh ta, giữa ánh lửa và khói mù lượn lờ lại nhìn thấy một tên cấp dưới mặc âu phục màu đen lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng trốn tránh.

"Anh không đi."

"Vậy tôi sẽ tiễn anh."

Nói xong, Diệp Lý dùng bàn tay đã bị máu tươi thấm đỏ nâng súng lên, không chút do dự lần nữa bóp cò súng.

Phanh! Phanh!

Tiếng súng vang lên liên tiếp, lúc này bóng người màu đen mới ngã trên mặt đất, rất nhanh liền bị ngọn lửa thiêu đốt.

Làm xong hết thảy, anh ta cười ha ha rồi để tay xuống, súng lục bên trong đầu ngón tay rơi xuống đất. Anh ta nghe thấy tiếng ngọn lửa thiêu đốt, ánh lửa màu đỏ giống như là ma quỷ đang múa may, khúc xạ lên trước cặp kính gọng vàng. Anh ta chợt nghe thấy một tiếng động, ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy phía trên đỉnh đầu của mình chính là một cây trụ bị đốt cháy và sắp rơi xuống.

Anh ta không có tránh né, chỉ nở nụ cười rồi nằm ở trên ghế sô pha… Xà ngang cuồn cuộn rơi xuống, đập vào trên người anh ta.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh, ngài không có sao chứ?"

"Lục tiên sinh!"

Lục Bình đi ra từ trong KTV. Đinh Thanh đi theo sau lưng anh, những nơi đi qua đều có nhân viên bảo an áo đen đứng gác nghiêm ngặt.

Mấy người Ngô Thì Chương và Chu Tư Niên liếc mắt liền trông thấy Lục tiên sinh, sự căng cứng nơi đáy lòng lập tức hơi buông lỏng, lập tức cuống quít đi lên nghênh đón.

Bên trong chiếc xe con màu đen, vẻ mặt Lý Ngọc Trân lạnh lùng xác nhận Lục Bình‌ không có chuyện gì liền thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói với tài xế của mình: "Đi thôi."

Đèn xe chiếu sáng, tiếng động cơ vang lên.

Lục Bình nhìn thoáng qua theo tiếng động, đưa mắt nhìn xe rời đi.

"Đã để cho chư vị lo lắng rồi."

"Các vị."

"Mời trở về đi thôi…" Lục Bình đón lấy ánh mắt của đám người Ngô Thì Chương, Chu Tư Niên, sau đó ôn hòa nói.

Sau khi tiếp tục trấn an mọi người một hồi, Lục Bình đi về phía chiếc xe con màu đen cách đó không xa.

Đinh Thanh lập tức đi tới trước và cung kính‌ mở cửa xe.

Lúc chuẩn bị ngồi vào trong xe, Lục Bình chợt dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía căn phòng riêng tầng ba đang bị ánh lửa bao phủ. Đó là nơi mai táng mấy người anh Phong, anh Cao, anh Đào…Trái tim cảm thấy đau đớn khó diễn tả bằng lời, Lục Bình liều mạng kiềm chế nước mắt sắp rơi xuống.

------

Dịch: MBMH Translate