Chương 577 Thay Đổi!
"Đinh Thanh." Lục Bình bình tĩnh kêu.
"Tiên sinh!" Đinh Thanh đáp lại.
"Nhớ thu thập đầy đủ thi thể của bọn họ."
"Vâng!"
"Hoa Thanh."
"Lục tiên sinh!"
"Cố gắng điều tra chuyện này thật rõ ràng."
Nói xong, Lục Bình xoay người ngồi vào trong xe. Không lâu sau, xe con màu đen chậm rãi rời đi dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người.
Xe lái trên con đường bên ngoài khuôn viên trường học.
Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh nhìn về phía những hình ảnh đã từng quen thuộc nhất đối với mình. Anh nắm chặt đôi bàn tay đang buông thõng ở trên chân, móng tay cách ống quần cắm sâu vào trong máu thịt.
Xuyên qua từng tòa kiến trúc, anh dường như trông thấy cái quán ăn Tiểu Tứ Xuyên. Trong quán ăn đầy ruồi nhặng kia, từng hình ảnh và ký ức vui vẻ trước đây lập tức hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.
"A Bình, cậu là người nơi nào thế, tôi nghe khẩu âm của cậu hình như có chút quen thuộc."
"A Bình! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
"Đến! Thêm một ly! Ha ha ha, cậu chưa từng uống rượu à?"
"Chúc mừng chúng ta thi qua cấp bốn, tiến thêm một bước!"
"Ngày mai là tốt nghiệp rồi, các anh em, sau này mà giàu có thì cũng đừng quên anh em đó!'
Những hình ảnh nhanh chóng hiện lên, cho đến một màn cuối cùng trước cửa quán ăn Tiểu Tứ Xuyên:
"Ông chủ, tính tiền!"
"Được rồi, giảm giá 25% cho mọi người."
"Khuyến mãi lớn như vậy?"
"Ha ha ha! Tôi thấy mọi người rất quen mắt. Nếu như tôi nhớ không lầm thì mọi người đến từ khóa 18 hoặc là 19 gì đó đúng không? Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà các người còn có thể tập hợp lại một chỗ. Với lại, trong số mọi người còn có người ôm em bé, có người đã kết hôn… Tôi cũng mừng thay cho mọi người! Lần sau lại đến! Đến lúc đó, tôi sẽ không giảm giá nữa mà sẽ trực tiếp miễn phí cho mọi người luôn!"
"Ông chủ trượng nghĩa!"
⚝ ✽ ⚝
Xe xuyên qua thành phố Trung Hải luôn trong trạng thái không ngủ, cuối cùng dừng lại trước khu nhà ở cũ kỹ.
Lục Bình giương mắt nhìn ra ngoài, trông thấy phía trước là các quán ăn và cuộc sống náo nhiệt về đêm, không khác gì ngày thường cả. Anh xuống xe nhìn như không hề có sự khác biệt gì, sau đó đi vào trong khu dân cư.
Khi đi qua góc tối lờ mờ do đèn đường bị hỏng thì cử chỉ của Lục Bình vẫn không có thay đổi nào, nhưng những giọt nước mắt to như hạt đậu lại đang không ngừng lăn xuống. Anh xuyên qua bóng đêm lờ mờ, đành phải khắc chế cảm xúc.
Trước căn nhà.
Ánh mắt Lục Bình vô thần nhìn lại, máy móc cất bước. Ánh đèn màu cam trên lối đi nhỏ chiếu sáng thân ảnh của anh.
Lục Bình cẩn thận phóng thích ra ngoài một tia thống khổ ở trong tầng lầu tối om.
[Lách cách…]
Tiếng chìa khoá va chạm thanh thúy vang lên.
Bàn tay phải nắm chặt chìa khóa của Lục Bình đang run rẩy. Chìa khóa làm thế nào cũng không thể tra được vào ổ. Anh đột nhiên vươn tay trái ra, dùng sức nắm lấy mu bàn tay phải của mình.
Không được!
Vẫn chưa được!
Chìa khoá kia thật giống như là không nghe sai khiến, làm sao cũng không thể mở được cửa! Chỉ động tác này thôi đã phảng phất như muốn đốt cháy toàn bộ cảm xúc tích tụ trong lòng Lục Bình!
"Hô!"
Cũng may, vào lúc sắp sụp đổ, chìa khoá đã mở được cửa.
Lục Bình nín thở, xông vào phòng ngủ của mình giống như là đang chạy trốn. Ánh đèn màu da cam sáng lên, phòng ngủ chật chội xuất hiện ở trước mắt.
Chỉ nghe thấy một tiếng phịch.
Hai đầu gối của Lục Bình té quỵ trên mặt đất! Hai tay ôm lấy đầu! Nước mắt điên cuồng chảy xuôi! Anh cắn chặt môi, máu mang theo vị rỉ sắt không ngừng bị hút vào bên trong cổ họng!
"Thật xin lỗi!"
"Thật sự xin lỗi!"
"Tôi là tội nhân!"
"Là tôi đã hại mọi người!"
Lục Bình không dám nhắm mắt lại. Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên ở trước mắt chính là cảnh anh Cao kêu rên, đó là cảnh tượng các bạn học đang nằm trong vũng máu. Anh bịt chặt lỗ tai, nhưng tiếng khóc của đứa bé, tiếng gầm thét tuyệt vọng của anh Phong, tiếng cầu cứu của tất cả mọi người vẫn văng vẳng bên tai.
Từ sau khi trong giá sách có thể đổi mới tình báo, tâm tính của Lục Bình đang không ngừng thay đổi. Ban đầu là khẩn trương và sợ hãi, sau đó… sau những lần thành công, sau những lần hữu kinh vô hiểm, anh bắt đầu cảm thấy mình là thiên mệnh! Anh xem tất cả mọi thứ xung quanh trở thành trò chơi nhảy múa trên mũi đao!
Hiện tại… Những kẻ bề trên của một thế giới khác đã cho anh một bài học trí mạng!
Lục Bình điên cuồng dập đầu! Trán không ngừng đập mạnh xuống sàn nhà! Phảng phất như sau khi cảm nhận được sự đau đớn thì lòng anh mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
⚝ ✽ ⚝
Cứ như vậy… Không biết qua bao lâu.
Lục Bình vẫn quỳ hai đầu gối trên mặt đất, nhưng nước mắt đã ngừng chảy. Anh cúi đầu thấp xuống, cả người tản ra khí tức nguy hiểm.
"Báo thù!"
"Tôi sẽ báo thù cho mọi người!'
Đôi mắt Lục Bình trống rỗng, tự lẩm bẩm.
Lục Bình biết đây là anh đang cố gắng trốn tránh. Là anh tạo thành cái chết của mấy người anh Phong, anh Cao, Trình Trình… Nhưng mà… Lục Bình nhất định phải làm như thế, cơ chế phòng ngự trong lòng anh cũng đang bức bách anh chuyển tất cả áy náy và hối hận của mình thành thù hận!
Báo thù!
------
Dịch: MBMH Translate