← Quay lại trang sách

Chương 578 Người Còn Sống Thì Vẫn Phải Tiếp Tục

Chỉ khi giết chết toàn bộ những người thúc đẩy và bày ra mọi chuyện ngày hôm nay thì tâm lý của Lục Bình mới có thể dễ chịu hơn một chút!

Anh là một người ích kỷ! Anh muốn chuyển toàn bộ sự áy náy và hối hận lên trên việc báo thù, dùng để trốn tránh sự hối hận của mình! Dùng chuyện này để khiến cho mình có thể tiếp tục hướng về phía trước!

Chỉ có như vậy…

Chỉ có như vậy, Lục‌ Bình mới có thể cảm giác dễ chịu hơn một chút!

Bước chân thời gian tuyệt đối sẽ không dừng lại bởi vì bất kỳ kẻ nào.

Mặt trời lên mặt trời lặn, đây đã là quy luật tự nhiên trong trăm ngàn năm qua.

Bên trong bóng tối.

Lục Bình quỳ về phía cửa sổ cả một đêm, anh chính tai nghe thấy tòa thành phố này tỉnh lại từ giữa màn đêm, tiếng còi xe cộ, tiếng rao hàng rong không ngừng truyền vào trong lỗ tai.

Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe hở màn cửa, rơi xuống trước người, một chùm lại một chùm.

Lục Bình nghiêm mặt, ‌ngẩng đầu lên.

Anh muốn đứng dậy, bắp chân bên trái chỉ vừa dùng sức liền quỳ phịch xuống đất lần nữa. Đêm qua quỳ ròng rã cả một đêm, không có động đậy chút nào, cộng với sàn nhà lạnh buốt và cứng rắn, khiến cho anh có chút không đứng dậy nổi. Lục Bình hít sâu một hơi, kéo cái ghế trước bàn sách ra, dùng hai tay chống ‌đỡ thân thể, gian nan để cho mình ngồi xuống.

Anh đưa tay xoa xoa hai chân.

"Ai!"

"Anh Phong, anh Đào, anh Cao… Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cha mẹ và người nhà của mọi người, nhưng không phải hiện tại."

"Trong thời gian ngắn tiếp theo, tôi vẫn phải biểu hiện ra sự lạnh lùng vô tình. Chỉ có như này thì mới có thể giảm thiểu khả năng xảy ra những thảm án tương tự một cách lớn nhất."

Lục Bình không ngừng thì thầm.

Anh cảm giác hai chân đã có lực một chút, lại lần nữa đứng lên.

Lục Bình khập khiễng đi đến trước tủ sách, nhón chân lên, rút ra một cuốn album ảnh thật dày từ trong giá sách. Anh đã lâu rồi không có lật xem album ảnh này, nó đã bị phủ một lớp bụi nhàn nhạt. Gian phòng ngủ này của anh nằm đối diện với mặt đường, chỉ cần mấy ngày không quét dọn thôi thì đã tích tụ không ít bụi bẩn rồi.

Lục Bình vỗ vỗ album, tựa vào bên cạnh giá sách rồi bắt đầu lật xem. Không biết là nhìn thấy cái gì, trên gương mặt đờ đẫn của anh lập tức xuất hiện một nụ cười từ tận đáy lòng.

Nhưng ngay sau đó… Nụ cười trên gương mặt anh cứng đờ, hốc mắt lần nữa trở nên đỏ ửng.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình không ngừng hít thở sâu, khắc chế cảm xúc của mình.

Lục Bình đi trở lại trước bàn đọc sách, sau khi ngồi xuống liền kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cây kéo. Anh bắt đầu cắt dọc theo từng tấm hình, rất nhanh, tấm ảnh của Ôn Chí Phong được anh đặt ở dưới đầu ngón tay. Lục Bình cứ tiếp tục như vậy, cắt hết toàn bộ hình ảnh của mỗi một bạn học…

Lục Bình lần nữa đứng dậy, đi đến trước tủ treo quần áo, lấy ra tấm ảnh đen trắng của ba mẹ… sau đó liền ghép những tấm ảnh của những người bạn đã chết vì mình lại cùng một chỗ với bức ảnh trắng đen của ba mẹ.

"Ba!"

"Mẹ!"

"Con cuối cùng… vẫn đã gây ra họa lớn không thể cứu vãn. Cộng… cộng với đứa nhỏ trong bụng chị Phong nữa, tổng cộng là mười lăm mạng người! Bọn họ là cha, là mẹ, là con, là vợ… Bọn họ hẳn là còn có tương lai tốt đẹp hơn."

Lục Bình nhìn về phía ánh mắt của ba mẹ bên trong bức ảnh trắng đen. Bờ môi trắng bệch run rẩy, nước mắt không biết làm sao lại rơi xuống.

Lục Bình không ngừng sám hối trước ảnh chụp của ba mẹ.

"Anh Phong!"

"Tôi thật sự tên là Lục Bình. Anh không biết đâu, lúc anh tuyệt vọng kêu rên cầu xin tôi nói ra, trong lòng tôi có bao nhiêu sụp đổ…" Qua hồi lâu, Lục Bình dời ánh mắt, nhếch miệng nhìn về phía ảnh chụp của đám người anh Phong vừa mới được cắt ra, lẩm bẩm.

Lục Bình lần lượt nói với mỗi người vài câu.

Nói xong, Lục Bình khom người bái: "Hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, còn lộ ra vẻ đạo đức giả, có lẽ tôi chính là người như vậy cũng nên. Mỗi một câu nói của tôi hiện tại cũng có thể chỉ là đang làm cho lòng mình dễ chịu hơn một chút mà thôi. Anh Phong, anh Cao…Nếu như trên đời này thật sự có âm hồn quỷ quái, các người cứ thỏa thích quấy rầy tôi, tôi đúng là nên chịu trách nhiệm về cái chết của mọi người. Chờ sau khi tôi chết, xuống địa ngục cũng được, làm trâu làm ngựa cho mọi người cũng được, tôi đều chấp nhận."

"Còn về cha mẹ và người nhà của mọi người, tôi sẽ nghĩ biện pháp chiếu cố vào khoảng thời gian thích hợp."

"Nhưng mà…"

Lục Bình cúi thấp đầu.

"Người còn sống thì vẫn phải tiếp tục."

"Tôi muốn báo thù cho mọi người, có lẽ nói như vậy cũng vẫn chỉ là lời đạo đức giả. Hẳn phải nói là… Tôi muốn báo thù cho mọi người, chính là vì để cho lòng mình thoải mái hơn một chút mà thôi!"

Lục Bình không nói nữa, tiếp tục thực hiện lễ bái, sau đó cất giữ ảnh chụp của các bạn học cùng một chỗ với ảnh trắng đen của ba mẹ.

Lục Bình quay người lại với vẻ mặt không biểu tình.

Rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng vệ sinh.

------

Dịch: MBMH Translate