Chương 579 Hắc Hóa!
Dưới ánh nắng tươi đẹp, con quái vật xi măng cốt thép đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất khúc xạ lấy ánh sáng lấp lánh.
Văn hóa Ngô Minh, văn phòng.
"Anh Bình!"
"Anh tối hôm qua mấy giờ về nhà? Cảm giác tinh thần của anh hình như không được tốt cho lắm!" Ánh mắt Trương Oánh Oánh lóe sáng lấp lánh, nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía bạn trai nhà mình, cất giọng nói.
Cô còn không biết chuyện đêm qua.
Bên trong KTV đã xảy ra một trận thảm án, nhưng dưới sự can thiệp của nhiều thế lực, cuối cùng tổng kết lại chính là một vụ hỏa hoạn bình thường, lực ảnh hưởng chỉ ở trong một phạm vi nhỏ mà thôi.
"Về đến nhà đã rạng sáng, không có nghỉ ngơi tốt." Lục Bình ngừng động tác gõ bàn phím lại, đón lấy ánh mắt của bạn gái, ôn hòa nói.
Nói xong, anh hỏi ngược lại:
"Chú có sao không?"
"Haiz!"
"Không có chuyện gì cả! Em đã đặc biệt mang cha đi chụp X-quang, bác sĩ kia nói nếu như đến chậm thêm một hồi, sợ là vết thương cũng đã khỏi luôn rồi!" Bạn gái Trương Oánh Oánh vui vẻ nói.
"Vậy là tốt rồi." Lục Bình cảm khái nói một tiếng.
Ai có thể nghĩ tới, một việc nhỏ ngoài ý muốn như vậy lại để bạn gái trốn thoát được một kiếp?
Nhưng mà, sau này vẫn phải làm cho tốt công tác bảo an.
Sau khi nói tiếp vài câu, Lục Bình thu hồi ánh mắt. Anh quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt ngưng tụ lại. Anh vẫn phải đóng cho tốt cái vai thương nhân tình báo này. Mặc kệ chuyện đêm qua xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù cảm xúc sụp đổ đến như vậy, anh vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt thiết lập nhân vật.
"Dựa theo thiết lập của mình."
"Các bạn học chẳng qua chỉ là công cụ che giấu tung tích của mình, chết rồi thì thôi."
"Mình đã làm được điểm này, dù là lúc sụp đổ nhất thì mình cũng không có biểu hiện ra cảm xúc gì.”
"Mà bây giờ, chuyện mình cần làm là phản kích! Nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mình nhất định phải dùng thủ đoạn nhanh nhất để phản công lại, tạo lực chấn nhiếp. Mình cần phải tỏ thái độ."
"Tương tự…"
"Phát tiết!"
"Báo thù!"
"Mình cần phát tiết! Cũng cần báo thù!"
⚝ ✽ ⚝
Màn đêm buông xuống, đèn neon sáng chói.
"Lục tiên sinh, vị Trần Quý Hà tiểu thư này là giám đốc Hermes, trong một tháng qua, Dương Phỉ đã mua từ tay cô ấy hơn một triệu tệ tiền đồ."
Chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng sát ở bên ngoài cửa hàng.
Lục Bình nhìn về phía cảnh tượng phồn hoa nơi xa thông qua cửa sổ xe.
Nghe thấy báo cáo của Tiết Hoa Thanh, Lục Bình hờ hững thu hồi ánh mắt, đón lấy ánh mắt của người sau, bình tĩnh hỏi:
"Tại sao trước đó không có điều tra ra được."
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, bầu không khí trong xe ngưng tụ lại.
Vẻ mặt Tiết Hoa Thanh cứng lại, trước vị trí lái, Viên Lợi Quân cũng trầm mặc.
"Trước khi mọi chuyện xảy ra, chúng tôi đã từng điều tra về Dương Phỉ. Bên cạnh cô ta sớm không chỉ có một đoàn đội kín đáo đang quét sạch mọi cái đuôi, tựa như là tạo thành một tấm lưới phản trinh sát ở xung quanh cô ta. Tầng áo ngoài này sẽ lặng yên không một tiếng động phản hồi cho… chúng ta kết quả mình muốn điều tra."
Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói: "Muốn dựng ra một tấm lưới như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của Đinh Thanh và tôi là chuyện không thể làm được."
"Đương nhiên, không thể trốn tránh trách nhiệm, là do chúng tôi đã chủ quan."
Nửa ngày sau, Tiết Hoa Thanh lại cất tiếng nói.
Lục Bình nghe thấy nhưng lại không tiếp lời. Anh đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, sau đó đẩy cửa xe ra, cất bước hướng về phía trung tâm bán đồ xa xỉ kia.
Phía sau anh, Tiết Hoa Thanh hơi sững sờ, sau đó vội vàng xuống xe, chạy chậm đuổi theo.
Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, bọn họ đã điều tra được một chút vết tích, nhưng Lục tiên sinh vẫn muốn đích thân hỏi lại một lần.
Bước chân trầm ổn.
Ánh mắt liếc qua đội ngũ phía trước mặt tiền cửa hàng Hermes, đó là những người trung lưu thành thị ăn mặc bảnh bao.
Thu hồi tầm mắt.
Liền muốn vượt qua đám người, trực tiếp xông vào trong cửa hàng.
"Tiên sinh!"
Nhân viên công tác áo đen bên cạnh cửa hàng Hermes muốn gọi người trước mặt lại. Anh còn chưa tới gần, Viên Lợi Quân đã vội vàng xuống xe và chạy tới trước mặt, nghênh đón ánh mắt của đối phương.
Vừa đối mắt nhìn nhau, nhân viên công tác kia lập tức dừng bước. Anh không biết bị làm sao nữa, bị trừng như vậy cũng có chút sợ hãi, lông tơ trên cánh tay đều bắt đầu dựng lên.
Lục Bình dừng chân lại trong cửa hàng xa xỉ này.
Ánh mắt bình tĩnh quét qua xung quanh.
Đám người xếp hàng trước cửa và đám khách hàng đang xem hàng trong tiệm, thậm chí cả nhân viên cửa hàng đều không ngừng liếc mắt nhìn về phía người đàn ông vừa thô lỗ xông vào. Có người lấy điện thoại di động ra, muốn nhắm ống kính ngay Lục Bình, những người đàn ông áo đen đối diện lại lập tức ngăn cản tại trước người.
------
Dịch: MBMH Translate