Chương 580 Sát Nghiệp Của Lục Bình!
Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
Người phụ nữ quản lý cửa hàng áy náy nói nhỏ vài câu xin lỗi với khách hàng, sau đó gọi một nhân viên cửa hàng khác tới chiêu đãi bọn họ. Cô bước nhanh đi tới trước mắt Lục Bình, ánh mắt âm thầm quan sát thanh niên trước mặt này cùng với người đàn ông trung niên đứng ở phía sau. Cô với tư cách là quản lý cửa hàng Hermes, tiếp xúc với khách hàng có tầng thứ không thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng nơi ngọn tháp. Cô không thể nhìn ra được gì từ người thanh niên này, nhưng người đàn ông trung niên phía sau tuyệt đối là nhân vật lớn.
"Xin hỏi, Trần Quý Hà tiểu thư có ở đây không?" Lục Bình thu tầm mắt lại, ôn hòa hỏi.
"Quản lý Trần?"
"Mới vừa còn ở đây…Tôi giúp ngài hỏi một chút." Người quản lý cửa hàng vội vàng đáp.
Không lâu sau, một người phụ nữ trẻ tuổi với gương mặt tinh xảo, nhưng mặt mày lại thỉnh thoảng toát ra sự khôn khéo xuất hiện tại trước mặt Lục Bình.
⚝ ✽ ⚝
"Tiên sinh!"
"Tiên sinh!"
Lục Bình ngồi trước sô pha trong khu tiếp khách. Tiết Hoa Thanh cung kính đứng ở phía sau, xa hơn chút nữa là Viên Lợi Quân và các nhân viên bảo an còn lại đang ngăn cách người bên ngoài giống hệt như môn thần.
Quản lý Hermes trẻ tuổi Trần Quý Hà đứng ở trước mặt Lục Bình, có chút không biết làm sao.
Đúng lúc này.
Quản lý cửa hàng vừa rồi bưng cà phê và điểm tâm lên lại bị bảo an ngăn ở bên ngoài. Cô nhìn về phía Lục Bình nơi xa, liên tiếp hô. Chỉ nhìn thấy vị tiên sinh thần bí kia chỉ nhìn một cái, sau đó bảo an ngăn ở trước mặt cô liền buông tay ra. Cô bước nhanh đi đến trước mặt, cung kính nói: "Tiên sinh, tôi chuẩn bị chút cà phê và điểm tâm cho ngài."
"Đặt ở bên cạnh, cô có thể đi rồi.” Lục Bình không nói gì, Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
"Quản lý Trần, cô tới gần một chút."
Quản lý cửa hàng thả nhẹ bước chân.
Cô vừa mới đi ra không được bao xa thì nghe thấy thanh niên thần bí kia nói như vậy. Cô nín thở, rời đi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát phía sau.
Trần Quý Hà căng thẳng trong lòng. Sau khi cô nghe thấy người thanh niên lên tiếng gọi thì trong lòng buông lỏng đôi chút. Gương mặt được tinh xảo được bảo dưỡng tỉ mỉ lộ ra nụ cười nịnh nọt, đi về phía Lục Bình.
Trước sô pha, Lục Bình nhìn về phía nữ quản lý đang tới gần với vẻ mặt không biểu tình.
Ngay sau đó… giơ tay lên.
⚝ ✽ ⚝
Tiếng bạt tay mạnh mẽ có lực nổ vang trong cửa hàng Hermes! Lục Bình không hề nhẹ tay một chút nào.
Trần Quý Hà còn chưa kịp có phản ứng, chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, thân thể lập tức ngã sang bên cạnh. Cô ngã xuống đất, gương mặt trắng nõn lập tức sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, năm ngón tay in hằn rõ ràng ở trên gương mặt.
Trần Quý Hà mắt nổi đom đóm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cô che gương mặt, lông mi run rẩy, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Lục Bình.
Toàn bộ cửa hàng chợt trở nên yên lặng. Cách đó không xa, người quản lý cửa hàng e ngại rụt rụt đầu, bước nhanh hơn.
"Tới đây." Lục Bình bình tĩnh nói.
Trần Quý Hà sững sờ tại chỗ. Cô còn chưa có động tác gì, Viên Lợi Quân và một nhân viên bảo an khác đã sải bước đến gần, sau đó kéo người cô tới trước mặt Lục tiên sinh.
"Nói một chút đi, cô quen biết người này như thế nào."
Lục Bình móc một tấm hình ra từ trong ngực, đặt ở dưới đầu ngón tay, đẩy lên trước mặt Trần Quý Hà.
"Dương… Dương nữ sĩ?” Trần Quý Hà không kịp sợ hãi, vội vàng đáp lại.
"Nói một chút đi." Lục Bình khép hờ hai mắt, tựa ở trước sô pha.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương nữ sĩ là hơn hai năm trước, lúc ấy cô ấy đứng bồi hồi bên ngoài cửa hàng chúng tôi một hồi lâu, sau đó, tựa như là cố lấy dũng khí rồi đi vào.”
"Là tôi tiếp đãi cô ấy."
"Cô ấy nhìn cẩn thận từng li từng tí, cái gì đều không mua…"
Trần Quý Hà nuốt xuống ngụm nước bọt, không ngừng kể lại.
Trong miêu tả của cô, cô đã từng chút từng chút đào móc và thúc đẩy lòng tham và dục vọng trong lòng vị Dương nữ sĩ này. Cô chính là người dẫn đầu mang theo đối phương chân chính tiến vào thế giới của hàng xa xỉ. Từ một góc độ nào đó mà nói, người này chính là mầm tai họa của Dương Phỉ.
Sau một hồi, Trần Quý Hà không nói gì nữa. Cô cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Bình, trái tim cô nhảy một cái, e ngại cúi thấp đầu.
"Tôi cho cô một cơ hội sống."
"Chuộc tội đi."
"Đến vùng núi dạy học 5 năm. 5 năm sau, cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới."
Lục Bình đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Trần Quý Hà, cúi đầu xuống, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào người phụ nữ này.
Trong tư liệu điều tra của Tiết Hoa Thanh, người này có chút giống với một bậc thầy về hàng xa xỉ, cực giỏi trong việc đào móc tham niệm của phụ nữ. Không chỉ là Dương Phỉ, còn có rất nhiều cô gái khác đã bị cô ta đưa vào vực sâu hàng xa xỉ, trở thành kẻ bên ngoài, tiểu thư, hoặc là một người hoàn toàn khác.
"Hoa Thanh, để người nhìn chằm chằm người này."
"Vâng!"
------
Dịch: MBMH Translate