Chương 581 Bắt Đầu Từ Tống Tử Văn Đi
Chiếc xe con màu đen phóng nhanh dưới ánh đèn neon trong thành phố.
"Không thể tìm ra bóng dáng của người đứng sau Trần Quý Hà."
"Trương Kim Linh."
"Nữ."
"31 tuổi, quản lý cao cấp của ngân hàng Triệu Quốc. Cô ta chính là người điều hành vốn trong chuyện của Dương Phỉ lần này."
Tiết Hoa Thanh cung kính báo cáo. Anh nhanh chóng báo cáo kỹ càng một lần, sau đó lộ ra vẻ mặt khó coi:
"Tất cả dòng chảy của tiền đều dừng lại ở bước của cô ta."
"Tôi không thể tìm thấy dấu vết sâu hơn. Triệu Kim Linh phục vụ cho một số người, nhưng ngay cả chính cô ta cũng không biết thân phận và lai lịch cụ thể của người phía sau."
Xe lái vào tầng hầm gara của ngân hàng Triệu Quốc tại Trung Hải.
Lục Bình dựa vào thành ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nhà để xe yên tĩnh.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.
"Được, được."
"Mẹ đã tan làm, lập tức trở về làm bài tập cùng với bảo bối."
Người phụ nữ mặc váy ôm hông cộng với đồng phục công sở vừa nghe điện thoại, vừa đi về phía chiếc BMW 5 Series cách đó không xa.
Cô mở cửa sau của chiếc xe ra, nhét túi xách vào trước chỗ ngồi.
Sau khi cởi áo khoác liền ngồi vào vị trí lái.
Cô đầu tiên là hất đôi giày cao gót ra, lộ ra bàn chân bị đôi tất màu da bao bọc. Cô có chút mỏi mệt đưa tay đè lên lòng bàn chân của mình, ngón chân tròn như ngọc khẽ động đậy một chút. Trương Kim Linh duỗi cái lưng mỏi một cái. Cô vừa vươn người, bộ ngực phía trước lập tức bật lên, bên trong kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ phong tình.
Lúc đang chuẩn bị thắt dây an toàn thì tia sáng bên trong kính chiếu hậu chợt trở nên ảm đạm. Cô đang muốn nhìn lại theo tia sáng thì… một bóng người màu đen đi tới trước cửa, đột nhiên kéo cửa xe ra, sau đó kéo cô xuống xe trong tiếng kêu sợ hãi của cô.
"Anh… Anh là ai?!" Trương Kim Linh bị ấn vào ghế sau của một chiếc ô tô màu đen, cô sợ hãi nói ra.
"Chỉ biết những thứ này sao?" Lục Bình tiếc hận nói một tiếng.
Sau đó, anh móc một khẩu súng lục màu đen ra từ trong ngực. Chỉ nghe thấy một tiếng két, đạn được lên nòng ngay dưới ánh mắt của Trương Kim Linh. Sắc mặt Trương Kim Linh trắng bệch, sợ hãi thở hổn hển. Cô không ngừng muốn lui về phía sau, nhưng thân thể đã bị thân xe ngăn cản.
Cô trơ mắt nhìn chăm chú về phía họng súng đen ngòm đang nhắm ngay vào mi tâm của mình.
Lục Bình không do dự bóp cò súng.
Phanh!
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua mi tâm của người phụ nữ ở khoảng cách gần. Màu máu đỏ tươi bắn tung tóe lên trên cửa sổ xe.
Hơn hai mươi phút sau.
Lục Bình lần nữa bóp cò súng, người đàn ông trung niên thân thể mập mập ngã xuống ở trước bàn làm việc.
Màu máu không ngừng bùng lên ở nhiều nơi.
⚝ ✽ ⚝
"Nói cách khác."
"Không tra được cái gì sao?"
Lục Bình dùng tay chống đỡ nửa bên gương mặt, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn, giọng điệu ôn hòa.
Chỗ ngồi kế tài xế, Tiết Hoa Thanh đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh bên trong kính chiếu hậu, có chút bất an đáp: "Đúng vậy."
"Nếu đã như vậy thì đừng điều tra nữa." Lục Bình nói.
"Hả?" Tiết Hoa Thanh kinh nghi, không có trả lời.
Anh nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, hiểu rõ, đừng điều tra nữa trong miệng Lục tiên sinh không phải là đơn giản như vậy. Nghĩ đến kết quả nào đó, anh không khỏi rùng mình một cái.
⚝ ✽ ⚝
"Ừm…"
"Để cho tất cả mọi người chịu trách nhiệm cho việc này đi."
"Bắt đầu từ Tống Tử Văn đi."
"Hô!"
Lục Bình mang theo cặp công văn, đi vào trong hành lang.
Khi đi qua khoảng hành lang có đèn bị hỏng, Lục Bình chợt dừng chân trong chốc lát. Anh dùng sức nắm lấy cặp công văn, hít vào một hơi thật sâu. Cánh tay của anh đang khẽ run rẩy, cảm xúc trên gương mặt bình tĩnh đang nhanh chóng thay đổi. Bên trong bóng tối lờ mờ, hoặc là phát tiết cho thống khoái, hoặc là cảm thấy bất an khi vi phạm giá trị quan của bản thân… Trong một đêm này, anh đã giết người, còn không chỉ một người.
Cơ bắp nửa bên phải hai gò má bắt đầu run rẩy.
Không đợi Lục Bình tiếp tục phát tiết cảm xúc bên trong bóng tối lờ mờ, từ lầu một bỗng truyền đến tiếng bước chân đánh thức anh.
Ánh mắt của Lục Bình lập tức trở nên khủng bố, tay chạm vào lan can lạnh buốt tràn đầy vết rỉ. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt xuyên qua từng tầng từng tầng lầu giao thoa, nhìn về phía đám người đi làm đang đi vào, mượn ánh sáng lúc sáng lúc tối để đánh giá nét mặt và tư thái của người đàn ông trung niên bình thường kia.
Sau phút chốc, anh thu hồi ánh mắt.
Lục Bình đi đến trước căn nhà thuê chung, đẩy cửa ra dưới tiếng chìa khóa va chạm leng keng.
Phòng khách.
Dưới ánh đèn ôn hòa, chị Mẫn Đan mặc một bộ váy ngủ hai dây màu rượu vang, đang lười biếng nằm ở trước ghế sô pha, hai chân trắng nõn nở nang gác lên thành ghế sô pha. Trong tay cô ôm một túi khoai tây chiên, đang xem một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây. Nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn lại theo tiếng, đùa một câu:
------
Dịch: MBMH Translate