Chương 582 Vậy Em Sẽ Làm Tiểu Thịt Tươi Của Chị Mẫn Đan
Nha!"
"Bình Tử, sao một người bận rộn như cậu hôm nay lại trở về sớm như vậy?"
"Ừm."
"Lúc trước không phải có đi công tác sao, sau khi kết thúc công việc và xử lý xong mọi chuyện, phía sau hẳn là có thể nhẹ nhõm hơn một chút." Lục Bình đặt túi công văn ở trước tủ giày, vừa xoay người đổi giày vừa thuận miệng đáp.
Đôi mắt ngập nước của Hạ Mẫn Đan nhìn chăm chú vào Lục Bình, giống như là đã nhận ra cái gì đó. Cô chợt ngồi khoanh chân, hô to với Lục Bình đang muốn đi lướt qua mình:
"Bình Tử!"
"Hả?" Lục Bình nghi hoặc.
"Chị chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya, có muốn ăn cùng một chút hay không?" Trên mặt Hạ Mẫn Đan hiện lên vẻ tươi cười, trong tay cô làm ra tư thế một tay mở lon bia, hỏi.
Thoáng nhìn thấy dáng vẻ muốn từ chối của Lục Bình. không đợi người sau đáp lại, cô đã hào sảng nói: "Quyết định như vậy đi, để chị đi xào hai món đồ nhắm."
Nói xong, cô giẫm lên dép lê, hướng về phía phòng bếp.
Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại, nhìn chăm chú về phía tư thái thướt tha của chị Mẫn Đan. Trong lòng của anh bắt đầu cảnh giác, sợ hãi người bạn cùng nhà này của mình cũng đã bị người ta tiếp xúc từ lâu. Ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, nhưng sau đó lại cười khổ một tiếng, thu liễm cảm xúc. Một số người bên cạnh anh không giống như là Dương Phỉ, đều được theo dõi với cường độ cao.
"Vậy em đi tắm rửa trước." Lục Bình nói.
Anh vừa dứt lời, liền nhìn thấy chị Mẫn Đan khoát tay mà không thèm quay đầu lại.
Trong phòng vệ sinh, đầu tiên là mở vòi hoa sen ra.
Nghe thấy tiếng nước ào ào, Lục Bình để trần người đi tới trước gương. Anh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, hai tay bưng kín gương mặt.
"Lần đầu tiên, mình bất đắc dĩ bắn chết thương nhân tình báo Tăng Vĩ.”
"Hôm nay."
"Mình lại chủ động trở thành một tên đao phủ."
Lục Bình liếm môi một cái, nói nhỏ bằng giọng nói khàn khàn.
Anh rõ ràng cảm nhận được, từ sau khi mở ra phong tình báo thứ nhất, cuộc đời của mình bắt đầu trở nên điên cuồng. Anh hoàn toàn lâm vào trạng thái mất khống chế, chỉ vừa giấu trong lòng một tia may mắn và đắc ý, sau đó lại gây ra những tai họa không thể vãn hồi, khiến cho tất cả bạn học bên cạnh mất đi sinh mệnh và tương lai. Thế là… chính anh đang bị quấn vào bên trong vực sâu!
"Mình…"
"Hôm nay, lúc bóp cò…"
Lục Bình ôm lấy đầu, bờ môi trắng bệch run rẩy. Trước mắt anh không ngừng hiện lên những hình ảnh trước đó, khóe miệng của anh không thể khống chế nổi mà giương lên: "Mình cảm nhận được… là cảm giác thống khoái toàn bộ thân thể giống như là bị điện giật!"
"Máu tươi bắn tung tóe lên cửa sổ, thậm chí là bắn tung tóe lên người mình.
Mình cảm thấy… tâm lý như đang được cứu rỗi!"
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình chống hai tay lên thành bồn tắm, nặng nề thở hổn hển.
Nói thực thì anh không muốn nhìn thấy mình biến thành cái dạng này. Anh cảm thấy mình đang dần đọa lạc thành ma quỷ, ranh giới cuối cùng không ngừng bị đánh phá. Có trời mới biết được, ban đầu anh chỉ là muốn một khoản tiền, chỉ là thống hận cực kỳ sự tầm thường vô vi giống như là một bánh răng vô dụng nhất trong toà thành thị này của mình. Ai biết được, chốc lát mở ra chiếc hộp Pandora lại không thể kiểm soát được bản thân nữa.
⚝ ✽ ⚝
"Đến!"
"Bình Tử, uống với chị đây một ly!"
"Ha ha ha!"
"Thống khoái!"
Trước bàn trà, chị Mẫn Đan bưng vài món ăn lên, giơ cao lon bia trong tay. Dần dần, qua ba lần rượu, bầu không khí trở nên ôn hòa. Hạ Mẫn Đan chẳng phải là một người kinh diễm, nhưng gương mặt lúc ôn nhu lại vô cùng thu hút. Cô đón lấy ánh mắt của Lục Bình, giọng điệu buông lỏng: "Bình Tử, nếu như mệt rồi thì dừng lại một chút đi."
"Chị đây…"
"Chị đây nuôi cậu!"
"Cậu có chỗ không biết, cuộc sống của chị hiện tại khá là thoải mái. Nương theo 20 triệu kia, chị mỗi tháng tùy tiện đều có được mấy chục ngàn tệ tiền hoa hồng, vô cùng thoải mái." Chị Mẫn Đan phóng khoáng nói ra.
Lục Bình hơi dừng lại, anh có thể nghe ra được sự chân thành tha thiết từ trong lời nói của chị Mẫn Đan. Trên mặt anh không có biểu hiện ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm động: "Được. Vậy em sẽ làm tiểu thịt tươi được chị Mẫn Đan bao nuôi!"
Hai người tùy ý trò chuyện, hoặc có thể nói là chị Mẫn Đan đang không ngừng nhỏ giọng trấn an Lục Bình. Không lâu sau, Lục Bình nằm nghiêng người, gối đầu lên đôi chân trắng nõn nở nang của Hạ Mẫn Đan, nhẹ ngửi ngửi mùi thơm thành thục, cảm nhận được áp lực đè lên huyệt thái dương đang dần hạ xuống. Thần kinh căng cứng của Lục Bình có chút buông lỏng, sau đó ngủ thật say.
⚝ ✽ ⚝
Hôm sau.
Văn hóa Ngô Minh.
Ánh nắng buổi sớm tươi đẹp mà ấm áp chiếu lên người.
Lục Bình giương mí mắt lên, ánh mắt đảo qua đám đồng nghiệp đang bận rộn. Anh chợt có một loại cảm xúc nói không nên lời, chỉ cúi đầu, tinh tế xem qua tin nhắn mà Tiết Hoa Thanh gửi tới.
Chuyện thứ nhất là, đoàn đội xử lý tình báo sơ bộ đã dần dần thành hình. Thỉnh cầu Lục tiên sinh xét duyệt.
Chuyện thứ hai là, tập hợp tin tức liên quan đến thảm án đêm trước.
------
Dịch: MBMH Translate