← Quay lại trang sách

Chương 583 Đều Là Bạn Bè

Đầu ngón tay Lục Bình lướt qua giữa giao diện.

Khi ánh mắt nhìn đến phần cuối cùng, đầu ngón tay đè xuống tin tức, sau đó di chuyển. Bên trong là ghi chép điều tra về gia đình mấy người anh Phong… Lục Bình có chút không dám nhìn, chỉ đành chờ bản thân xử lý xong chuyện trong khoảng thời gian này rồi lại nghĩ biện pháp bồi thường.

"Hả?"

"Luôn luôn có một chút tin tức ‌tốt." Lục Bình nói nhỏ.

Chuyện thứ ba là liên quan tới sư phụ Lý. Sư phụ Lý thật sự đã triệu tập đến một nhóm quyền sư đã từng trà trộn tại các chợ đen cho anh. Phần tài liệu này ghi chép những tin tức liên quan sơ bộ.

“Mình cần mau chóng đưa ra sự phản công."

"Trong cái vòng tròn mạnh được yếu thua này, nếu như mình mà yếu thế thì sẽ chỉ khiến cho bọn họ tiến thêm một bước trong việc cắn xé mình mà thôi."

Ánh mắt Lục Bình sắc bén, gõ gõ mặt bàn.

"Anh đi lên lầu một chuyến.”

Điện thoại trong ngực rung lên, Lục Bình thu hồi suy nghĩ rồi nhìn lướt qua sau.

Lục Bình thuận tay cầm tập văn kiện trên bàn lên, nói với bạn gái Oánh Oánh và Cố Đại Thạch một tiếng, sau đó liền cất bước hướng ra bên ngoài phòng làm việc.

"Lục tiên sinh!"

"Ừm."

"A, Ngọc Trân không có ở đây?"

Tòa nhà Xuyên Hòa.

Tầng năm mươi tám.

Lục Bình vừa quẹo vào hành lang, ánh mắt đảo qua trước văn phòng của Lý Ngọc Trân, liền tùy ý hỏi. Nếu như đối phương ở đây thì trước cửa hẳn là sẽ có hàng loạt bảo an áo đen canh giữ không một kẽ hở.

"Vâng, tiểu thư đã về Yến kinh vào đêm hôm trước.”

"Thì ra là như vậy.' ‌

Lục Bình thầm tính thời gian ở trong lòng, đúng là sắp đến nghi lễ đưa tiễn nhị gia Lý gia.

Lục Bình không nói tiếp nữa.

Khi đi đến văn phòng bên cạnh văn phòng của Lý Ngọc Trân, ánh mắt Lục Bình bình tĩnh nhìn chăm chú vào thư ký Hạ Đình. Cô gái đi lên phía trước, sau đó gõ nhẹ cửa phòng, nhắc nhở vị khách trong phòng là Lục tiên sinh đã đến… Cô hơi dừng lại một chút, sau đó đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, cung kính nói:

"Lục tiên sinh, mời."

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào trên người. Cùng lúc đó, Lục Bình chú ý tới ba người đàn ông trung niên có khí chất không giống nhau phía sau cánh cửa.

Ba người này lần lượt đến từ hai phe, gặp phải phiền toái, muốn thỉnh cầu Lục tiên sinh hỗ trợ.

⚝ ✽ ⚝

Phía sau cánh cửa, sảnh đãi khách.

Cặp vợ chồng trung niên tương đối mộc mạc lộ ra vẻ lo lắng bất an.

Vợ chồng bọn họ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập một công ty TNHH đóng gói thực phẩm, có giá trị thị trường khoảng 3 tỷ, miễn cưỡng bước chân vào tầng lớp phú hào ở Trung Hải. Bọn họ không tính là gì đối với những người đứng đầu ngọn tháp, nhưng so sánh với người bình thường thì hoàn toàn xứng đáng là tai to mặt lớn.

"Lục tiên sinh đến rồi, xem ánh mắt của tôi đi."

Đợi một hồi, tính toán thời gian thư ký Hạ rời đi, chắc là không sai biệt lắm. Một trong hai người sáng lập công ty- Hoàng Tiếu Đông có chút khẩn trương và bất an. Ông nhìn thoáng qua trước cửa, sau đó không ngừng dặn dò người vợ Trương Cần của mình.

Ông đã nghe nói qua tin đồn về Lục tiên sinh ở trong cái vòng này, biết rõ người này chính là tồn tại nơi đỉnh tháp.

"Biết rồi."

"Ông cứ yên tâm đi!" Trương Cần không còn ương ngạnh như ngày xưa nữa, đáp lại.

Hoàng Tiếu Đông không muốn mang người vợ này của mình đến, vợ mình lúc còn trẻ đã nếm qua không ít khổ, ‌nhận qua rất nhiều uất ức, sau khi giàu có liền trở nên kiêu ngạo. Nhưng bà dù sao cũng là vợ cả, là người cùng mình tranh đấu giành thiên hạ, sau khi nghe đối phương liên tục hứa hẹn liền mang theo bà tới. Hoàng Tiếu Đông đè xuống suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên trước một chiếc ghế sô pha khác.

Ông từng gặp qua người này trong hội nghị giữa các doanh nhân thành phố Trung Hải, địa vị cao hơn ông một tầng, là ông chủ của một công ty giải trí nào đó, gia tài chục tỷ. Lần trước lúc nhìn thấy thì đối phương là một vẻ phong nhã hào hoa, thích chỉ trích khoe khoang. Mà lần này đối phương lại hoàn toàn giống như ông, lộ ra vẻ lo sợ bất an, giống như là chim sợ cành cong.

Đúng lúc này.

Cốc cốc cốc… Cốc cốc…

Sảnh đãi khách yên tĩnh bị tiếng gõ cửa phá vỡ. Hoàng Tiếu Đông căng thẳng ‌ trong lòng, sau đó liền kéo vợ mình đứng lên. Trước mặt ông, phú hào chục tỷ Lưu Thành Nghiêm trầm ổn hơn một chút, nhưng cũng đứng dậy với vẻ trang nghiêm.

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

Một thanh niên trẻ tuổi mang theo nụ cười tiến đến gần.

Hoàng Tiếu Đông còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên bên cạnh khom người xuống cung kính kêu. Ông lập tức vội vàng gọi theo.

⚝ ✽ ⚝

"Các vị có thể tới tìm tôi, có thể xuất hiện ở trước mặt tôi, đã nói lên đều là bạn bè."

"Khách sáo làm cái gì."

"Tất cả ngồi xuống nói chuyện."

------

Dịch: MBMH Translate