Chương 584 Vì Người Bình Ổn, Diễn Xuất Bố Già!
Lục Bình mang theo nụ cười, sải bước đi vào dưới ánh mắt cung kính của mọi người. Sau khi anh ngồi xuống ở vị trí chủ vị, ánh mắt liền đảo qua ba người trong phòng, nắm lấy khí độ, ôn hòa nói ra.
Nói chuyện vài câu, Lục Bình bưng ly trà do thư ký Hạ Đình đưa tới lên, nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Hoàng Tiếu Đông:
"Hoàng tổng, không ngại Lưu Tổng ở bên cạnh sao?"
"Không…"
"Không ngại!" Hoàng Tiếu Đông vội vàng đáp lại.
"Vậy là tốt rồi." Lục Bình thả chén trà xuống, mỉm cười nhẹ gật đầu.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu hình ảnh của người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, tâm lý trầm mặc, cảm khái… Anh hưởng thụ và trầm mê, đó là chính là tư thái và cử chỉ của vai diễn bố già. Cũng bởi vậy, anh mới không ngừng thông qua tình báo để tiến vào bên trong một vòng tròn khác. Anh bị địa vị và tài phú che ở trước mắt, cho nên mới không có phát hiện được tai họa đang tới gần.
Đến một phần.
Lục Bình thì thầm dưới đáy lòng, lúc anh còn là một người bình thường đã từng rất thích mua nhãn hiệu này, nhưng mà lại cảm thấy quá đắt, thường phải chờ tới mỗi tháng phát tiền lương rồi mới có thể mua sắm với tư cách tự thưởng.
Không nghĩ tới, tới hôm nay, người sáng lập công ty này lại bất an ngồi ở dưới mình.
"Lưu Tổng, trong phòng nói chuyện riêng, xin ngài dừng lại ở đây."
Lục Bình nhìn về phía lão tổng Lưu Thành Nghiêm của công ty truyền thông Lemon, nơi sản xuất ra những bộ phim đình đám như « Người đàn ông tuyệt vời », « Tiểu hoan hỉ », ôn hòa nói ra.
"Xin Lục tiên sinh yên tâm, tôi hiểu rõ mà." Lưu Thành nghiêm vội vàng bảo đảm.
⚝ ✽ ⚝
"Hoàng tổng, nói một chút đi." Thân thể Lục Bình dựa vào sau, trầm giọng nói.
"Vợ chồng tôi chỉ có một đứa con, tên là Hoàng Ngụy Kiệt, năm nay 26 tuổi. Nói đến đây, đều là chúng tôi không có giáo dục tốt khiến nó gây ra mầm tai vạ này!" Hoàng Tiếu Đông bất an kể ra.
Lục Bình yên lặng lắng nghe. Rất nhanh liền hiểu rõ, toàn bộ câu chuyện chính là phú nhị đại được đưa ra nước ngoài để mạ vàng, nhưng lại đắc tội với người trong vòng tròn màu xám nơi đó, hiện tại mạng nhỏ khó bảo toàn.
"Bên phía nước Ý à?"
"Mafia sao?"
Lục Bình từ chối cho ý kiến, lên tiếng.
Chuyện này liên quan đến thế lực châu u, cái gương mặt này của Lục tiên sinh anh chỉ sợ không thể bán được xa như vậy.
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
"Lục tiên sinh, van cầu ngài, hãy cứu con trai của tôi!" Người vợ Trương Cầm bên cạnh Hoàng Tiếu Đông lập tức đỏ mắt, cầu khẩn nói: "Chỉ cần ngài có thể cứu được con trai của tôi ra ngoài, ngài đưa ra yêu cầu gì đều được hết!"
"Hoàng phu nhân, xin hãy chờ một chút.
" Lục Bình bình tĩnh nói.
Anh lộ ra vẻ suy ngẫm, đón lấy ánh mắt của hai người rồi ôn hòa nói: "Để tôi gọi điện thoại."
"A lô."
"Đinh Tông Trưởng, là tôi.”
Lục Bình bấm một dãy số, ở trước mặt người bên ngoài anh không gọi đối phương là Thanh Tử. Sau khi nói lại chuyện của Hoàng Ngụy Kiệt cùng với mafia nước Ý rồi hỏi thăm ý kiến, Lục Bình liền nói : "Được, giao lại chuyện này cho anh."
Tào Môn có lịch sử lâu đời, khó tránh khỏi việc từng có giao lưu với mafia nước Ý.
Chỉ vài phút sau, Đinh Thanh liền gọi điện thoại lại.
"Chuyện này cũng không quá phức tạp."
"Tôi sẽ làm người bắc cầu cho các người với thế lực nước Ý, để cho các người tiến hành hoà giải. Nhưng mà, là con của các người đã làm sai trước, bồi thường là chuyện không thể tránh khỏi." Lục Bình vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của hai vợ chồng. Ánh mắt anh bình tĩnh, vừa cười vừa nói.
"Tiền thì không có vấn đề gì!"
"Bao nhiêu đều được! Chỉ cần con trai tôi không có việc gì!" Trương Cần lộ vẻ kích động, liên tục nói.
Hoàng Tiếu Đông ở bên cạnh cũng thở phào một cái. Ông nhìn về phía Lục Bình, trong ánh mắt mang theo sự cảm kích, không có Lục tiên sinh ra mặt, dù bọn họ có muốn đưa tiền thì cũng không có cơ hội để đưa.
"Đúng rồi!"
"Lục tiên sinh, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, chờ con trai của tôi trở về, chúng tôi lại đến bái tạ ngài!" Hoàng Tiếu Đông cung kính đưa lên một tấm thẻ ngân hàng.
Lục Bình liếc qua, không có từ chối. Anh đặt tấm thẻ ở trước khay trà, sau đó thuận tay nâng chén trà lên, dùng nắp trà gẩy gẩy một chút rồi nhấp một ngụm.
Hai người lại nói chuyện một lúc.
Qua một hồi lâu sau, Lục Bình ôn hòa nhìn về phía vợ chồng Hoàng Tiếu Đông: "Hoàng tổng, hai người có thể đi về, tôi sẽ cho người gọi điện thoại cho hai người."
Sau đó, chuyện liên quan tới Lưu Thành Nghiêm lại không thích hợp để đôi vợ chồng này ngồi ở bên cạnh.
"Vâng!"
"Vâng!"
"Lục tiên sinh, đã quấy rầy ngài rồi. Nếu như sau này ngài có phân phó gì thì đều có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào." Hoàng Tiếu Đông cao giọng hứa hẹn.
Nói xong, ông liền lên tiếng tạm biệt, sau đó lôi kéo vợ đi ra bên ngoài phòng làm việc.
"Lưu tiên sinh, tôi rất tò mò, tại sao lại không tìm kiếm biện pháp ở trên Thánh Ca Hải Dương vào mấy ngày trước?" Ánh mắt Lục Bình rơi vào trên người người cầm lái tập đoàn giải trí chục tỷ, Lưu Thành Nghiêm, cười hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate