← Quay lại trang sách

Chương 585 Mọi Thứ Đều Nên Có Chừng Mực, Nhiều Quá Có Khi Cũng Không Tốt!

Chủ yếu là có hai nguyên nhân.”

"Thứ nhất, liên quan đến‌ vọng tộc."

"Thứ hai, trong bữa tiệc kia, tôi đã nhìn thấy được quyền hành của Lục tiên sinh."

Lưu Thành Nghiêm nịnh nọt nói.

"Lưu tiên sinh, ngài quá lời rồi." Lục Bình cười nói một câu.

Lúc ở trên Thánh Ca Hải Dương, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì với người cầm lái tập đoàn giải trí này cả. Vẫn là sau khi trở về, thần nhãn chú Lê và con gái nuôi Lê Đình Đình của chú ấy phối hợp vẽ ra tất cả phú thương, quyền quý và nhân viên bảo an, hậu cần nhìn thấy trên thuyền. Sau đó, Tiết Hoa Thanh lại thông qua đối chiếu thông tin nhân sự rồi tập hợp tin tức đến trước mặt Lục Bình.

"Nói một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho Lưu tiên sinh sứt đầu mẻ trán như vậy." Lục Bình ôn hòa nói.

Vinh gia là một người lái buôn trên thuyền, hoa hồng thực tế không cao, nhưng hoa hồng vô hình cũng không thấp. Đây cũng là lý do tại sao phú hào chục tỷ Lưu Thành Nghiêm lại nói như vậy về điểm thứ hai.

"Lục tiên sinh, ngài có từng nghe qua về Hoàng tiểu thiếu gia, Hoàng Khải Dương chưa?" Thân thể Lưu Thành Nghiêm hơi nghiêng về phía Lục Bình một chút, cung kính hỏi.

"Hoàng Khải Dương?" Lục Bình thuật lại một câu, lập tức lắc đầu, thản nhiên nói: "Chưa từng tiếp xúc qua."

Anh nghiễm nhiên không cần phải không biết nhưng vẫn phải giả vờ là biết giống như trước đây nữa, hay là dùng cái này để lộ ra cảm giác thần bí nữa.

"Xem đầu óc của tôi này. Với thân phận của Lục tiên sinh ngài sao có thể chú ý tới một phú nhị đại được."

"Hoàng Khải Dương có một số đam mê đặc thù. Cậu ta yêu cầu tập đoàn của chúng tôi mỗi khi có một nữ minh tinh xuất đạo đều phải… qua tay cậu ta trước, sau đó mới cho phép xuất đạo."

Lưu Thành Nghiêm muốn nói lại thôi, sau khi hơi dừng lại một chút lại cười khổ nói: "Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì cả. Dù sao trong mắt các tầng lớp quyền quý thì diễn viên trong ngành giải trí chẳng qua đều chỉ là đồ chơi cho bọn họ."

"Nhưng mà…"

"Nhưng mà, vị Hoàng tiểu thiếu gia này trong một số năm gần đây thật sự là càng ngày càng quá đáng. Thích dùng thủ đoạn vô cùng ác liệt, còn quay chụp lại quá trình mọi chuyện mỗi một lần làm việc."

Lục Bình yên lặng lắng nghe.

Trong lòng của anh cảm khái, không nghĩ tới đám phú nhị đại quyền quý này lại chơi đến loại trình độ này, gần như vượt xa tưởng tượng trước kia của anh.

Lục Bình bưng chén trà, nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Giữa bầu trời xanh thẳm là mây cuốn mây bay. Dưới cảnh tượng đã từng bình thường này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu chuyện không hợp thói thường đây.

Không lâu sau, Lưu Thành Nghiêm yên lặng lại.

"Cho nên, là ‌Hoàng tiểu thiếu gia chơi quá lửa, nữ minh tinh trong công ty không chịu nổi, nhưng trong tay cậu ta lại nắm giữ rất nhiều video, là một quả bom hẹn giờ, hoặc có thể nói là cũng sắp phát nổ rồi."

Lục Bình tổng kết lại, đón lấy ánh mắt của Lưu Thành Nghiêm: "Là ý này đúng không?"

"Đúng… đúng vậy." Lưu Thành Nghiêm đáp lại, ông thật sự là không có biện pháp nào nữa.

"Ngài gọi cho vị Hoàng tiểu thiếu gia này đi." Tay Lục Bình gõ gõ mặt bàn, sau khi hơi trầm ngâm một lúc thì trầm giọng nói.

"Được, Lục tiên sinh, xin ngài chờ một chút." Lưu Thành Nghiêm có chút bất an, càng có một chút chờ mong.

Ông lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm đến dãy số của Hoàng thiếu gia, sau khi bấm gọi liền dùng hai tay dâng lên cho Lục tiên sinh.

⚝ ✽ ⚝

"A lô?!" Một giọng nói mang theo tiếng ngáp vang lên bên tai Lục Bình.

Cùng lúc đó.

Tại một biệt thự nào đó, Hoàng Khải Dương chui ra từ đống da thịt trắng nõn. Anh ta vừa ngáp vừa lắc lư đi đến trước sô pha bên cửa sổ, thoải mái nằm xuống: "Lưu Tổng! Làm sao? Có hàng gì ngon sao?!"

"Hoàng Quốc Chương dạy anh như vậy sao?" Lục Bình cầm điện thoại. Anh không có trực tiếp đáp lại, dừng lại một lát sau mới ôn hòa cất tiếng.

Anh vừa dứt lời, một bên khác, con mắt Hoàng Khải Dương đột nhiên trợn lớn, ngồi ngay ngắn lại, nâng cao giọng: "Anh là ai?!"

"Tôi họ Lục."

"Lục?"

Người Hoàng Khải Dương đang để trần, cau mày. Mặc dù anh ta là một con quỷ ăn chơi nhưng lại không phải kẻ ngốc. Trong miệng thuật lại một lần, ngay sau đó giống như ‌là liên tưởng tới cái gì, vẻ mặt lập tức ngưng tụ lại:

"Lục tiên sinh?!"

"Xem ra tôi không cần tiến hành tự giới thiệu mình nữa." Lục Bình đón lấy ánh mắt của Lưu Thành Nghiêm ở bên cạnh, bình tĩnh nói ra. ‌

"Lục tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Vẻ mặt Hoàng Khải Dương thay đổi, trong giọng nói lộ ra sự tôn kính.

Lục tiên sinh chính là người có thể ngồi chung một bàn tròn với cha anh ta trên Thánh Ca Hải Dương, mà anh ta nhìn như phong quang nhưng trên thực tế chỉ là một đứa con thứ không có quyền thừa kế.

Lục Bình tính toán sự thay đổi giọng điệu của người đầu bên kia điện thoại, hai chân bắt chéo, dựa vào ghế sô pha. Trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đây chính là địa vị của anh từ sau khi xuống khỏi Thánh Ca Hải Dương. Anh không rõ người gọi là Hoàng tiểu thiếu gia này là ai, càng không có tình báo gì của Hoàng gia cả. Nhưng hiện tại chỉ cần gọi một cú điện thoại rồi báo ra thân phận của mình liền có thể có phân lượng.

------

Dịch: MBMH Translate