Chương 586 Lục Tiên Sinh Muốn Tổ Chức Một Buổi Tụ Hội?
Tôi đến để dạy anh một số chuyện mà Hoàng Quốc Chương không có dạy cho anh: Mọi thứ đều nên có mức độ, quá nhiều cũng không tốt."
"Tôi đã biết hành vi của anh tại truyền thông Lemon, thật sự là quá đáng. Bắt đầu từ hôm nay, anh liền chuẩn bị tốt cho việc cắt chém cùng truyền thông Lemon đi."
Lục Bình nhớ lại tư thái của Vinh Tích Triều, lại dung hợp với cảm ngộ của mình đối với nhân vật lớn. Đầu tiên là nói ra tiền căn, tiên lễ hậu binh, sau đó dùng một loại giọng điệu không cho phép từ chối để thông báo.
Ở bên cạnh anh, người đã từng sáng tạo ra hàng loạt bộ điện ảnh kinh điển- lão tổng công ty giải trí chục tỷ, Lưu Thành Nghiêm đang đứng ngồi không yên mà nhìn chăm chú một màn này.
Trong nhận thức của ông, vị Hoàng tiểu thiếu gia này là một tên điên, tên biến thái. Nếu như là mình nói chuyện với cậu ta với thái độ này, chỉ sợ đối phương sẽ trực tiếp nổi giận lật bàn, và trong cùng ngày hôm đó ông sẽ phải cửa nát nhà tan.
Điện thoại lâm vào một khoảng yên tĩnh chết chóc.
Trong biệt thự, gương mặt Hoàng tiểu thiếu gia lộ ra vẻ dữ tợn, nắm chặt bàn tay. Anh ta chán ghét loại cảm giác cao cao tại thượng của đối phương. Lúc anh ta đối mặt với anh trai ruột của mình thì đối phương cũng là cái thái độ này.
Nhưng Hoàng Khải Dương biết, người cầm quyền chỉ có một, không ngồi trên vị trí kia thì tất cả những gì của mình đều có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào.
"Lục tiên sinh phê bình rất đúng." Hoàng Khải Dương cúi đầu xuống, cung kính nói.
"Ừm, cứ như vậy đi."
Lục Bình cúp điện thoại. Anh đưa điện thoại di động cho Lưu Thành Nghiêm. Đối phương lờ mờ nghe thấy được Hoàng tiểu thiếu gia cúi đầu nhận sai, trên mặt lộ ra nét mừng, cũng khó nén nỗi sầu lo.
Sau khi tiếp nhận điện thoại, ông liền vội vàng móc một tấm thẻ ra từ trong ngực, một tấm lại một tấm, tổng cộng là ba tấm thẻ ngân hàng màu đen vàng, sau đó đưa cho Lục Bình:
"Lục tiên sinh, tôi hiểu quy củ."
Ông là người lăn lộn trong ngành giải trí, từ một góc độ nào đó mà nói thì một công ty có thể được xem như là một Di Hồng Viện, đưa các nữ minh tinh khác nhau đến bên gối của các nhân vật khác nhau, dùng chuyện này để gắn bó và cân bằng nhân mạch. Nhưng sự tồn tại của Hoàng tiểu thiếu gia đã phá vỡ sự cân bằng này, khiến cho công ty dưới tay ông đang đứng bên bờ sụp đổ.
"Lưu tiên sinh khách sáo rồi."
Lục Bình tiếp nhận thẻ ngân hàng, sau khi liếc qua liền đặt ở trước khay trà, nụ cười càng sáng lạn hơn một chút, sau đó đáp lời.
Một tấm thẻ này hẳn là 100 triệu. Lưu Thành Nghiêm đưa ba tấm, trong này ngoại trừ phí tổn mỗi lần xuất thủ ra, còn có phía bảo hộ cho sau này nữa.
Mà nếu như Lưu Thành Nghiêm muốn thỉnh cầu Vinh gia xuất thủ, thứ cần nỗ lực cũng không phải là tiền, mà là phụ thuộc, cái giá phải trả là phải trở thành bên phụ thuộc của Vinh gia.
Giải quyết xong mọi chuyện, Lưu Thành Nghiêm quan sát Lục tiên sinh, thấy đối phương chưa có ý định đưa ra yêu cầu gì thêm thì hơi nhẹ nhàng thở ra. Ông rất có nhãn lực mà cung kính cáo lui.
Không lâu sau.
Trong văn phòng chỉ còn sót lại một mình Lục Bình.
Anh bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, vân vê bốn tấm thẻ ngân hàng trước bàn. Trong mỗi một tấm thẻ này hẳn là đều có khoảng một trăm triệu, chẳng qua chỉ là mấy câu nói mượn nhờ địa vị mà thôi.
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
"Đều mẹ nó xem ông đây như một con chó đúng không!"
Trong biệt thự, Hoàng Khải Dương chộp lấy bộ đồ uống trà trên bàn rồi ném thẳng xuống đất. Anh ta đứng lên, giống như là một tên điên, cầm chiếc đèn trong tay dùng sức ném về phía cửa kính.
Sau lưng, mấy cô gái động lòng người phía trong lồng và trước giường đều bị bừng tỉnh. Bọn họ co ro thân thể, không dám phát ra âm thanh.
Qua hồi lâu, Hoàng Khải Dương quay về gia tộc, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí đánh giá cha mình. Sau khi thấy đối phương không có chú ý tới mình thì mới biết Lục tiên sinh hẳn là chỉ trách cứ chứ chưa nói với cha mình. Anh ta nhẹ nhàng thở ra, càng cố gắng che giấu chuyện này.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh muốn tổ chức một buổi tụ hội?"
Hồng Lâu.
Ngô Thì Chương ngồi trước ghế lưng cao, kinh nghi hỏi.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
"Anh Bình!"
"Ngày mai gặp!"
Phía trước ga tàu điện ngầm, đám người tan làm đen nghịt không ngừng tràn vào khoang tàu giống như là thuỷ triều.
Bạn gái vô cùng có tinh thần, nhưng trong giọng nói lại xen lẫn một chút không nỡ xuyên qua ồn ào náo nhiệt vang lên bên tai Lục Bình.
"Ngày mai gặp!" Lục Bình mang theo cặp công văn, cười đáp.
Nói xong, anh đưa mắt nhìn bạn gái đi vào trong tàu, sau đó quay người cách cửa kính vẫy tay với mình. Lúc đoàn tàu dần đi xa, Lục Bình một giây trước còn treo nụ cười ở trên mặt, một giây sau nụ cười dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng mà lạnh nhạt. Ánh mắt của anh tùy ý đảo qua bốn phía, lập tức đi ngược lại với dòng người.
------
Dịch: MBMH Translate