Chương 587 Dạ Yến Mỗi Tháng Một Lần!
Cho dù bảo an đã tách rời đám người, nhưng anh vẫn không thể xác định được liệu trong đám người có đang có các thám tử của các bên đang theo dõi mình hay không.
Lục Bình không muốn nhìn thấy thảm kịch đêm hôm đó lần thứ hai.
Nếu như có thể, Lục Bình muốn cắt đứt tất cả liên hệ với mọi người, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, mạo muội thay đổi mối quan hệ xã hội chỉ sẽ khiến chuyện trở nên nguy hiểm hơn.
"Đều đã tới rồi sao?"
Lục Bình đổi một cặp kính mắt gọng vàng, ngồi vào chiếc xe con màu đen ven đường, đưa tay lấy một thiết bị đọc ra từ trong túi công văn. Ấn mở giá sách, ánh mắt đảo qua từng hàng tên sách: « Binh pháp Tôn Tử », « Sử ký », « Lữ thị Xuân Thu », « Những vấn đề biện chứng », « Tư bản luận »…
Chuyện xảy ra vào đêm hôm trước đã triệt để đánh nát sự đắc ý vừa sinh ra trong đáy lòng của Lục Bình.
Anh bắt đầu ý thức được, chuyện gây khó khăn cho mình không còn là diễn kịch nữa!
Đi đến trình độ này, thứ khảo nghiệm anh biến thành trong người có tích lũy gì hay không! Văn hóa, nội tình, hoặc là mưu lược… là những thứ không thể biểu diễn được!
Ấn mở Binh pháp Tôn Tử, Lục Bình vuốt vuốt huyệt thái dương, ép buộc mình đọc.
Nói thực thì dựa vào trình độ văn hóa chính quy của anh mà muốn nghiên cứu quốc học và đọc hiểu những thứ yêu cầu trình độ học vấn như này là chuyện cực kỳ khó khăn. Lúc vừa mới bắt đầu đọc, hoặc là không được vài trang liền buồn ngủ; hoặc là ráng chống đỡ, yên lặng đọc hơn nửa ngày lại không hiểu được cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Càng về sau sẽ biến thành đọc thô, đọc kỹ và ghi chép.
⚝ ✽ ⚝
Chiếc xe con màu đen lái qua thành thị ngựa xe như nước.
Nơi xa, đèn tín hiệu màu đỏ sáng lên.
Viên Lợi Quân dừng xe lại một cách bình ổn, trong xe lờ mờ, trong quá trình chờ đợi, ánh mắt anh không ngừng cảnh giác bốn phái. Phía trước là chiếc Santana màu đen, bên phải là chiếc SUV màu trắng… phía sau là xe thương vụ, những chiếc xe xung quanh này cơ bản đều là bảo an của Lục tiên sinh.
Anh mở mắt ra, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh trong kính chiếu hậu. Đối phương bắt chéo hai chân, thả lỏng dựa vào thùng xe, khí chất bình tĩnh, yên tĩnh đọc sách. Viên Lợi Quân sinh lòng cảm khái. Trong đêm hôm trước, sau khi Lục tiên sinh rời đi, bọn họ rất nhanh đã dập tắt biển lửa, chứng kiến rõ hình ảnh máu me và tàn nhẫn kia.
Viên Lợi Quân đi theo bên người Đinh Thanh, là người xông ra từ tầng chót nhất, đã gặp quá nhiều sinh tử. Nhưng nếu đặt mình vào tràng cảnh đêm hôm ấy, anh chỉ cảm thấy không rét mà run, toàn bộ cảm xúc đều sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, có lẽ là đã nhận ra ánh mắt của mình, giọng nói ôn hòa của Lục tiên sinh bỗng nhiên vang lên.
"Các tiên sinh đang đợi ngài.” Viên Lợi Quân đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh thông qua kính chiếu hậu, anh không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đáp lại.
"Ừm." Lục Bình nói một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình.
⚝ ✽ ⚝
"Nghê tiên sinh, xin lỗi."
"Hồng Lâu tối nay không mở ra đối với bên ngoài, xin mời ngài về cho."
Đội xe Mercedes-Benz S-Class màu đen xuyên qua con đường ngô đồng, dừng ở trước cửa sắt màu đen cổ điển.
Phú hào đến từ Huy Châu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía kiến trúc màu đỏ được ánh đèn bao phủ trong hoa viên.
Ông hít sâu một hơi, cầm lấy phong thư rồi tự mình xuống xe, đi trước tới cửa. Sau khi bỏ phong thư vào trong hộp thư chuyên dụng, ông còn muốn hỏi thăm cái gì đó thì lời nói mang theo ý xin lỗi của quản gia trung niên ở gần đó đang vang lên.
"Có lẽ, ngài cũng có thể nghỉ chân một chút ở khu vực đợi khách bên kia." Quản gia trung niên chỉ về phía tòa nhà bình thường đối diện Hồng Lâu, cười nói.
"Cảm ơn nhiều!"
Phú hào đến từ Huy Châu, Nghê Khánh Phong cũng không giận. Sau khi hỏi kỹ vài câu liền ôm quyền, ông không có lên xe mà là sải bước hướng về phía tòa nhà đối diện.
Trước khi tới đây, ông đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, hiểu rõ công dụng của tòa nhà đợi khách kia.
Nói là khu đợi khách, không bằng nói là nơi tụ tập cao cấp.
Bố trí trang nhã, nhân viên phục vụ mỹ lệ.
Sau khi Nghê Khánh Phong đi vào, ánh mắt đảo qua từng vị khách ở trong phòng. Trong lúc những người này giơ tay nhấc chân, ông đều trông thấy khí tràng không thua kém gì mình. Chỉ vừa đi vào, ông liền nhạy cảm phát hiện được ít nhất có tới mấy tầm mắt rơi xuống trên người mình.
"Vị tiên sinh này nhìn không quen mặt cho lắm, không biết là làm ăn mua bán ở nơi nào?" Một người đàn ông trung niên ôn hòa bưng ly rượu đỏ đi đến trước mặt, vươn tay ra với Nghê Khánh Phong.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, ông được đưa vào một đoàn thể nhỏ, trước mặt là bốn người trung niên khác.
------
Dịch: MBMH Translate