← Quay lại trang sách

Chương 588 Cổ Tay Của Lục Bình!

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Nghê Khánh Phong cả thấy kinh ngạc trong lòng… Ông kinh doanh một công ty năng lượng mặt trời tại Huy Châu, giá trị tài sản lên tới hàng trăm triệu. Ngày bình thường, ông có thể được xem là xuất sắc tại một phần ba mẫu đất Huy Châu. Nhưng tại trước ghế sô pha này, giá trị bản thân của ông lại là thấp nhất.

"Ha ha ha!"

"Lão Nghê, quen rồi là được, nơi này chính là Hồng Lâu!" Người đàn ông trung niên ôn hòa giống như là nhìn ra nỗi lòng của Nghê Khánh Phong liền cười ra tiếng. Ông quen tay vỗ bả vai Nghê Khánh Phong một cái, cất cao giọng nói.

"Hồng Lâu gần đây rất có khí thế." Người đàn ông tóc xám đeo kính gọng vàng thần bí nói.

"Lão Vương, ông không nói tôi còn không có chú ý tới, nghe ông nói như vậy thì hình như đúng là vậy thật."

"Trước kia, thân phận của chúng ta bên trong hội viên Hồng Lâu không tính là cao nhất, nhưng cũng được xếp vào trung tầng. Đoạn thời gian gần đây, tôi phát hiện chúng ta đều sắp trượt xuống đáy rồi." Một người đàn ông trung niên có vẻ mặt phúc hậu khác cũng nghiêm mặt đáp lại.

Câu nói này khiến cho ánh mắt của phú hào đến từ Huy Châu, Nghê Khánh Phong ngưng tụ lại, vội vàng chuyên chú lắng nghe.

"Tôi nghe nói là phía sau Ngô gia Hồng Lâu là một nhân vật lớn có thể thông thiên!" Người đàn ông trung niên phúc hậu đưa tay chỉ trời, thấp giọng nói ra.

Ông vừa dứt lời, Nghê Khánh Phong liền nhìn thấy sắc mặt của mấy người còn lại đều lập tức thay đổi, trong lòng tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

"Các người xem."

Lúc này, dư quang ánh mắt của Nghê Khánh Phong bỗng nhiên chú ý tới ngoài cửa sổ, hai cánh cửa sắt cổ điển đã được đẩy ra từ sớm. Một chiếc xe con màu đen chỉ khoảng hai trăm ngàn tệ chậm rãi lái vào Hồng Lâu.

⚝ ✽ ⚝

Dưới ánh đèn ôn hòa, tại tầng bảy của Hồng Lâu.

Toàn bộ sảnh tiếp khách đều vô cùng yên lặng.

Tại tầng thứ bảy này có ba vọng tộc đã đi xuống, viện trưởng Chu Tải Ngôn của trung tâm y tế Thụy Tân, tiến sĩ Dương Triều Lai, Nhậm Xuyên Nam…

Ngoài ra còn có Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh…

Đến tận lúc này, tất cả thành viên dưới tay Lục Bình đều tề tụ tại đây.

"Các vị!"

"Các vị!"

"Lục tiên sinh đã đến!"

Ngô gia mặc âu phục màu đỏ nở nụ cười rồi vỗ tay mấy cái, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ánh mắt của ông nhìn qua mỗi một người đang ngồi ở đây, sau khi hơi ra hiệu liền nâng cao giọng.

"Các vị mời dừng bước, để tôi đi đón tiên sinh là được rồi." Ngô gia tiếp tục nói.

Nói xong, ông dẫn theo quản gia của mình và ba phục vụ phụ thuộc vào Lục tiên sinh bước vào bên trong hành lang.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Bụng phát ra tiếng kêu ục ục.

Nhớ lại thì hôm nay mới chỉ ăn bữa sáng do vợ làm trước khi ra ngoài mà thôi, buổi trưa và buổi tối vì tiết kiệm tiền nên ngay cả cơm đều không ăn.

Hoàng Văn Bân 41 tuổi sờ lên bụng của mình, tự giễu cười khổ một tiếng: "Cũng may trước kia mỡ nhiều, còn có ‌thể chịu đựng một chút."

Anh hít hà mùi thơm truyền đến từ xung quanh, ánh mắt nhìn về phía chiếc xúc xích nướng trong tay nữ sinh cấp ba đi thoáng qua bên cạnh. Trong miệng tiết ra nước bọt, không ngừng chẹp chẹp miệng.

Anh ấn mở điện thoại, nhìn thoáng qua số dư còn lại bên trong Wechat. Anh mới vừa chuyển tiền thuê nhà tháng này cùng với tiền học thêm của con cho vợ, bên trong tài khoản chỉ còn lại khoảng hai ngàn tệ.

"Xem ra là không thể tìm được công việc về tài chính rồi."

"Bắt đầu từ ngày mai nghĩ biện pháp giao thức ăn ngoài vậy. Thấy người trên mạng nói, nếu liều mạng thì cũng có thể kiếm được hơn mười ngàn tệ."

"Cũng không biết số tiền này có thể mua được chiếc xe điện để giao đồ ăn ngoài hay không."

Hoàng Văn Bân xuyên qua cửa hàng bên đường, đi đến trước trạm xe buýt rồi ngồi xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía thành thị phồn hoa. Vài ngày trước, anh vẫn còn là một nhân viên tài chính trung cấp của một công ty, một tháng hai, ba mươi ngàn tệ tiền lương. Vài ngày sau, anh liền gần như trở thành người bị ngành nghề phong sát, không dám nói với vợ, mỗi ngày mượn lý do đi làm để điên cuồng nộp sơ yếu lý lịch cho các công ty khác nhau.

Anh chỉ là một người bình thường, có thể ở lại tòa thành phố này kết hôn sinh con đã phải dốc hết toàn bộ sức lực của mình rồi. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, nhưng không biết tại sao ngay cả chuyện này đều không thể được? Ngay cả đắc tội với ai cũng không biết, bị họng súng nhắm ngay đầu, ép anh phải rời đi… Hoàng Văn Bân cảm thấy mình tựa như là con kiến, bị tuỳ tiện nghiền chết ở nơi hẻo lánh.

Ong…

Điện thoại trong ngực đột nhiên rung lên.

Hoàng Văn Bân đờ đẫn kết nối.

"A lô. Xin hỏi là Hoàng Văn Bân tiên sinh phải không?"

"Chúng tôi đến từ tập đoàn vận tải Trung Hải, chúng tôi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của ngài ở trên mạng, cảm thấy ngài vô cùng phù hợp với điều kiện tài vụ của chúng tôi. Ngài xem, không biết ngài có hứng thú tới tập đoàn của chúng tôi làm việc hay không?"

Một giọng nữ dịu dàng xuyên qua ống nghe truyền đến bên tai Hoàng Văn Bân.

Vẻ mặt anh hơi dừng lại, ngay sau đó con mắt dần dần trợn tròn rồi trừng lớn.

"Bây giờ sao?!"

"Ngài… Ngài chờ tôi một chút, tôi sẽ tới ngay!”

------

Dịch: MBMH Translate