Chương 589 Mùi Quen Thuộc
Hoàng Văn Bân cúp điện thoại, gấp rút thở dốc rồi đứng lên. Anh vội vàng đứng dậy, lắc lắc đầu không ngừng nhìn quanh trái phải, bước nhanh đi đến ven đường, cản một chiếc xe taxi lại rồi ngồi vào.
Sau khi xuống xe, anh ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà khí phái trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh đi vào bên trong.
Trước sau chỉ khoảng ba mươi phút, Hoàng Văn Bân đã ký xong hợp đồng, cảm giác tựa như là nằm mơ vậy. Đãi ngộ mà tập đoàn vận tải Trung Hải hải đưa ra thậm chí còn cao hơn công ty trước đó một tầng.
Ngồi ở trong phòng nghỉ của công ty, Hoàng Văn Bân lại lần nữa kiểm tra bản hợp đồng. Sau khi xác nhận là không sai, đôi môi không khỏi run rẩy, ngay sau đó nước mắt không ngừng lăn xuống, qua một hồi lại ngửa đầu cười lớn!
Có cảm giác vui sướng như vừa sống dậy.
Nhưng cũng có cảm giác bất lực bi thương đối với vận mệnh của mình. Bởi vì nguyên nhân không hiểu, bị ép từ chức ở công ty cũ, lại bởi vì may mắn mà nhận được một công việc mới!
⚝ ✽ ⚝
Màn đêm sáng chói mà lại khó lường.
Trong trạch viện Vinh gia vô cùng rộng lớn.
Quản gia bước nhanh đi vào hoa uyển thuỷ tạ, ánh mắt tìm kiếm gia chủ hai đời Vinh gia đang đánh cờ ở trong đình. Ông khom người xuống, đi tới trước mặt.
"Vị Lục tiên sinh kia mở tiệc chiêu đãi Chu Tư Niên, Triệu Chính Khiếu… tổng cộng mười vị khách tại Hồng Lâu." Quản gia lời ít mà ý nhiều nói ra.
"Ồ?" Vinh Tích Triều hạ một quân cờ xuống, sau đó cười đáp: "Vị Lục tiên sinh này quả nhiên là không đè được tịch mịch."
Quản gia không dám đáp lại.
Trước bàn cờ, lão gia tử cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ván cờ, qua nửa ngày, ông mới đặt một quân cờ trắng xuống, nâng đôi mắt đục ngầu lên, nhìn chăm chú về phía trưởng tử của mình, cũng là người quản lý Vinh gia, hỏi:
"Nghe nói, đêm trước Lục tiên sinh đã bị người ta tính kế?"
"Đúng vậy."
"Tổng cộng mười lăm bạn học và người thân dưới cái thân phận này của Lục tiên sinh đều tử vong. Theo như lời kể của người tận mắt chứng kiến thì Lục tiên sinh ngay cả mắt đều không thèm nháy lấy một cái." Nụ cười trên gương mặt Vinh Tích Triều đậm hơn mấy phần, đáp.
"Cha ngửi thấy được một mùi quen thuộc.”
"Cảm giác rất giống với sự kiện ba nhà Chu, Thôi, Lư bị kéo xuống nước năm đó, thậm chí càng thêm nguy hiểm hơn…Vinh gia phải chuẩn bị từ sớm." Vinh lão gia tử từ chối cho ý kiến. Sau khi tiếp tục hạ thêm mấy nước cờ, giọng nói khàn khàn mới vang lên.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
Xe vòng qua tượng suối phun.
Viên Lợi Quân nhìn về phía kính chiếu hậu, kêu một tiếng.
"Ừm." Lục Bình bình tĩnh đáp.
Trên mặt anh không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong đáy lòng lại là thở dài một hơi. Tại một góc chết không ai nhìn thấy, tay trái dùng sức nhéo bắp đùi một cái, đau nhức kịch liệt khiến cho Lục Bình hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Anh đóng màn hình lại, một lần nữa thả vào trong cặp công văn.
Lục Bình giương mắt nhìn chăm chú về phía Hồng Lâu, nhìn thấy đám người Ngô gia Ngô Thì Chương đang chờ đợi.
"Ai!"
"Đúng là đau đầu mà, thật sự là tối nghĩa, còn luôn gặp phải văn tự xem không hiểu!" Lục Bình kêu rên dưới đáy lòng.
Những thứ như quốc học, mưu lược, chính trị…thật sự cần nội tình, cần tích lũy trong thời gian dài, cần được dưỡng thành trong môi trường trưởng thành, phải có người hướng dẫn ưu tú. Lục Bình ôm tâm tính đột kích, tiến bộ chậm chạp tới cực điểm.
"Lục tiên sinh!"
Trong lúc còn đang suy nghĩ, lúc này xe đã dừng lại. Ngô gia mặc một bộ âu phục màu rượu vang mở cửa xe, giọng nói ôn hòa vang lên.
Lục Bình thu hồi suy nghĩ, rất nhanh đã tiến vào trong trạng thái đại lão. Anh cất bước đi xuống xe, anh còn chưa ngẩng đầu, ba người Du Nhạn và quản gia Lâm Quy Vãn đã khom người kêu: "Lục tiên sinh."
"Đều đứng lên đi."
"Mấy người Đinh Thanh đã đến chưa?" Lục Bình cắm một tay ở trong túi, làm bộ hướng về phía Hồng Lâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Ngô Thì Chương rồi hỏi.
"Đều đang đợi ngài ở trong sảnh tiếp khách." Ngô Thì Chương cung kính đáp lại.
Lần toàn thể tụ hội này là một phương thức để Lục Bình sắp xếp lại quyền hành của mình, tiến thêm một bước trong việc gắn kết lực lượng của mọi người lại với nhau, lẽ ra anh phải làm việc này từ lâu rồi.
"Tùy thuộc vào bầu không khí hôm nay, nếu như hiệu quả không tệ, sau này sẽ có thể tổ chức định kỳ."
Đi vào trong thang máy, Lục Bình không ngừng suy nghĩ.
"Dạ yến chuẩn bị xong chưa?" Thang máy đến tầng bảy, Lục Bình lần nữa nhìn về phía Ngô Thì Chương, hỏi.
"Đã chuẩn bị tốt."
"Ông dẫn bọn họ đến nhà hàng đi, tôi sẽ chờ các vị ở nhà hàng." Lục Bình trầm giọng nói.
"Mang tôi đến nhà hàng." Nói xong, Lục Bình lại nói với quản gia Lâm Quy Vãn của mình.
Sau khi đi ra khỏi thang máy, anh đi theo Lâm Quy Vãn đi tới nhà hàng. Mà Ngô Thì Chương thì hướng về một bên khác.
Không lâu sau, tại tầng bảy Hồng Lâu, trước bàn dài xa hoa cổ điển.
Lục Bình ngồi ngay ngắn ở trước ghế chủ vị. Hai bên trái phải của anh lần lượt là mười người, theo thứ tự là Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đi theo Lục Bình sớm nhất, sau đó là Triệu Chính Khiếu, Ngô Thì Chương cùng Nhậm Xuyên Nam, sau đó chính Chu Tải Ngôn và tiến sĩ Dương Triều Lai…cùng gia chủ ba nhà Chu, Thôi, Lư.
Tổng cộng mười người.
Dưới đèn treo thủy tinh, Lục Bình nhìn về phía hình ảnh chỉ có trong phim ảnh về hoàng thất quý tộc châu u. Vẻ mặt anh lạnh nhạt mà bình tĩnh, giơ chiếc ly trước mặt lên.
Anh vừa có hành động, mười người còn lại liền vội vàng nâng ly đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate