Chương 593 Tổ Đội Xử Lý Tình Báo!
Chỉ có thể đưa ra một đề nghị chung chung.
Kết hợp với lời nói mang theo ý cảnh cáo trước đó của Lục tiên sinh, Chu Tư Niên lão gia tử vô thức cho rằng Lục tiên sinh không tín nhiệm và muốn giám thị ba nhà bọn họ. Nhưng sau khi suy nghĩ về bản đồ thương nghiệp của Xuyên Hòa, ánh mắt của ông hơi khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười tôn kính:
"Lục tiên sinh nói đúng, chờ sau khi dạ yến kết thúc, tôi sẽ đích thân tiến hành liên hệ với Lý tiểu thư."
"Ừm." Lục Bình nhẹ gật đầu.
⚝ ✽ ⚝
"Viện trưởng Chu, tiến sĩ Dương, các người gần đây đúng là rất vất vả." Lục Bình nhìn về phía hai người cuối cùng bên phía tay phải của bàn dài.
"Không vất vả!"
"Không vất vả!"
Viện trưởng Chu Tái Ngôn cười đáp lại.
"Tiến triển của dược phẩm Bạch Trạch đến bước nào rồi?" Theo thường lệ đầu tiên là hàn huyên vài câu, không lâu sau, Lục Bình mới ôn hòa hỏi.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Đêm dài.
Dạ yến kết thúc, chủ và khách đều vui vẻ.
Xe con màu đen lái vào trong bóng đêm.
"Lợi Quân."
Khi xe đi xuyên qua thành thị, Lục Bình chống nửa bên gương mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh bỗng nhiên nhìn về phía kính chiếu hậu.
"Lục tiên sinh." Viên Lợi Quân cung kính đáp.
Không lâu sau đó, xe lái vào một tầng hầm gara ở gần đây. Sau khi nhận được tín hiệu sạch sẽ, Lục Bình một mình lái một chiếc xe màu đen khác, thay đổi phương hướng. Bảo an xung quanh người tiếp tục dọn dẹp thám tử trong bóng đêm, cũng đồng thời vây quanh bốn phía Lục tiên sinh.
Xe con lại một lần nữa chạy đến đại học thành phố, rất nhanh đã xuất hiện ở con đường cuối cùng.
Thuận theo tầm mắt chính là tòa nhà KTV đã ngừng kinh doanh kia.
Trước ghế lái, vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, chỉ là hơi giảm tốc độ xe một chút. Xe lái qua tòa nhà KTV. Trước tòa nhà, một người phụ nữ tóc bạc trắng đang thất hồn lạc phách ngồi ở bên cạnh lề đường.
Giống như là đang chờ đợi một người nào đó vĩnh viễn không thể trở lại.
Trước mắt hiện lên màn hình, đó là điều tra mà Tiết Hoa Thanh gửi cho anh sau này.
Anh không dám nhìn, nhưng vẫn không nén nổi mà nhìn qua. Chỉ thấy mẹ của anh Phong cho dù như thế nào cũng không nguyện ý rời đi, bà cứ ngồi yên cạnh ven đường như vậy, chờ đợi con trai con dâu trở về. Rõ ràng… Rõ ràng người thân của những bạn học khác đều tiếp nhận điều tiết, hoặc có thể nói chí ít bọn họ đều đồng ý về nhà chờ đợi kết quả!
Chỉ có, chỉ có mẹ của anh Phong là vẫn còn ở đây!
Nhớ tới quá khứ của anh Phong.
Anh từ nhỏ đã mồ côi cha, là mẹ anh một tay nuôi lớn anh, khó khăn lắm mới nở mày nở mặt, con trai lập gia đình, con dâu đã mang thai, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Xe chạy sang một chỗ khác, Lục Bình không ngừng dùng sức dẫm chân ga.
"A!"
"A!"
"A!"
Gương mặt bình tĩnh của Lục Bình chợt trở nên dữ tợn, từng chiếc gân xanh nổi lên, anh cuồng loạn thống khổ kêu lên.
Anh há miệng thở hổn hển.
Ngay sau đó, anh bắt đầu gào thét giống như điên:
"Tống Tử Văn!"
"Tống Tử Văn!"
"Tống Tử Văn!"
"Cao Trường Niên!"
"Cao Trường Niên!"
"Cao Trường Niên! Tôi muốn các người chết! Muốn các người chết!"
Đau lòng.
Lục Bình cảm thấy vô cùng đau lòng. Cho dù đã cố gắng hết sức để giấu ở trong tâm trí, liều mạng muốn quên, nhưng vẫn sẽ sụp đổ. Khóe mắt anh như nứt ra, điên cuồng rống giận hét tên của Tống Tử Văn, Cao gia, Ngô gia…! Anh muốn phát tiết tất cả cừu hận!
Phát tiết hết!
Nếu không… nếu không anh cũng không sống nổi nữa!
Sống không nổi nữa!
Lục tiên sinh cao cao tại thượng vào ban ngày và bên trong dạ yến đã hoàn toàn bị kéo xuống trong những tiếng gào thét trong xe!
Anh muốn báo thù!
Muốn báo thù nhanh một chút!
Nhanh hơn chút nữa!
Nhanh hơn chút nữa!
Màn đêm.
Nơi xa.
Đèn tín hiệu màu đỏ sáng lên.
Lục Bình đột nhiên đạp phanh lại, thân thể theo quán tính nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, rũ đầu xuống.
Tại ngã tư đường, đèn tín hiệu đang đếm người từng giây.
"Lợi Quân." Bên trong trầm mặc, Lục Bình sờ lên bộ đàm trong xe, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Lục tiên sinh." Giọng nói nghiêm túc của Viên Lợi Quân vang lên.
Tại con đường ở phía đối diện, trên một chiếc xe con màu đen khác, Viên Lợi Quân đang ngồi ở trước vị trí điều khiển. Ánh mắt bình tĩnh nháy cũng không nháy nhìn chăm chú về phía chiếc xe của Lục tiên sinh.
Đèn tín hiệu lóe lên ánh sáng, rơi vào thùng xe tối om, ánh vào trước đầu Lục Bình đang rũ xuống.
Bàn tay dùng sức nắm chặt tay lái.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, mu bàn tay Lục Bình đang nổi đầy gân xanh, hai tay đang run rẩy. Anh muốn hỏi Viên Lợi Quân, bốn phía KTV hoặc có thể nói là bốn phía xung quanh mẹ anh Phong đã được dọn dẹp sạch sẽ hay chưa, sau đó anh muốn tự mình đến gặp người mẹ kia một lần, muốn khoác cho bà lớp áo khoác, nghĩ hết khả năng để trấn an cảm xúc của bà.
------
Dịch: MBMH Translate