← Quay lại trang sách

Chương 594 Dùng Để Làm Gì?

Nhưng mà… Lục Bình hiểu rõ, chỉ cần mình tiếp xúc với dì Trương thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Không thể nói trước được liệu thảm án đêm đó có xảy ra lần nữa hay không.

Anh càng vô tình, càng giống như là người máy thì mối quan hệ xã giao của thân phận nhân viên phổ thông Lục Bình mới có thể càng an toàn hơn.

"Lợi Quân." Lục Bình dùng tay chống đầu.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng vô cùng bình tĩnh, giống như đã bình tĩnh trở lại. Chú ý tới đèn xanh sáng lên, Lục Bình bình ổn khởi động xe, xe xuyên qua đường cái. Anh lại lần nữa gọi một tiếng.

Sau khi hơi dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Phái người nhìn chằm chằm người phụ nữ tại ngã tư, tốt nhất là để cho bà ấy rời đi."

"Vâng!" Viên Lợi Quân đạp chân ga, ánh mắt ‌của anh lấp lóe rồi đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác, Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh ngồi chung trên một chiếc xe màu đen, sau khi rời khỏi Hồng Lâu liền trực tiếp quay về tầng ngầm gara gần Tào Môn.

"Đinh Tông Trưởng."

"Sau này, anh không thể đến tầng hầm gara này nữa."

Trong xe, Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói ra. ‌

"Ừm." Đinh Thanh chỉ nhún vai, đáp lại.

Đối với kho rương tình báo kia, mặc dù Lục tiên sinh không có giấu diếm với anh, nhưng anh tự giác không có nhìn nhiều dù là liếc mắt. Trước đó tổ xử lý tình báo còn chưa có thành lập, từ góc độ nào đó mà nói, anh có thể xem như là lực lượng bảo an. Mà bây giờ, các phương diện của tổ đội đều đã đi vào quỹ đạo, anh liền không thể lại tùy ý ra vào.

"Anh có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.” ‌ Đinh Thanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

Tầng hầm gara đã được tiến hành cải tạo lần thứ hai, bọn họ hiện tại đang đứng ở khu vực phía ngoài cùng.

Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu trắng bạc tiến vào.

"Biết rồi." Tiết Hoa Thanh đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh vừa xuống xe, cửa sổ hàng sau tự động hạ xuống, trên mặt Đinh Thanh lộ ra nụ cười bất cần đời, dựa cùi chỏ vào cửa sổ xe, nháy mắt ra hiệu: "Lão Tiết."

"Anh hình như đã lâu rồi không có gọi tôi là Thanh Tử."

"Đinh Tông Trưởng nói đùa." Tiết Hoa Thanh hơi dừng lại, sau đó trầm giọng đáp.

Đinh Thanh thu liễm nụ cười, khoát tay áo một cái, lại nâng cửa sổ xe lên. Chiếc xe con màu đen nhanh chóng lao nhanh ra khỏi tầng hầm gara.

Tiết Hoa Thanh đưa mắt nhìn xe biến mất, sau đó đi tới trước xe thương vụ màu trắng bạc. Anh giơ tay ra hiệu, cửa xe hạ xuống.

Chỉ nhìn thấy từng học viên vị che mắt bằng vải đen lần lượt xuống xe sau đó xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh trong bóng đêm.

Tiết Hoa Thanh không nói ‌gì, đi đến trước mặt các học viên.

"Tháo xuống đi." Anh trầm giọng nói ra.

Anh vừa dứt lời, tất cả học viên đều đồng loạt lấy tấm vải xuống. Vẫn là dáng vẻ nhìn không chớp mắt, chỉ dùng dư quang khóe mắt cẩn thận đánh giá là có thể nhìn thấy tất cả.

"Đi theo tôi." Tiết Hoa Thanh uy nghiêm nói.

Nói xong, anh sải bước hướng về phía thang máy ở phía xa.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

Một người mặc đồng phục màu đen như những người khác, toàn thân trên dưới không có một cái túi nào cả, đứng ở phía sau trong đám người.

Lưu Dương có chút khẩn trương, hít sâu một hơi. Ánh mắt thu hồi khỏi bóng lưng của Tiết Hoa Thanh, bận bịu đi theo sau đội ngũ, đi về phía chỗ sâu không biết.

Trong lúc đi lại, anh có chút bất an, càng có chút hưng phấn. Cảm xúc phức tạp không ngừng xen lẫn dưới đáy lòng… Trước đó không lâu, anh vẫn chỉ là một công nhân sửa xe dưới đáy xã hội. Trong một cơ hội ngẫu nhiên được sàng chọn tiến vào trại huấn luyện. Đoạn thời gian ban đầu, huấn luyện mỗi ngày đều khiến anh cảm thấy thống khổ, nhưng dần dần thành thói quen, thậm chí… bắt đầu cảm nhận được một lực lượng khác!

Anh cảm giác mình không còn ngơ ngơ ngác ngác giống như trước kia nữa! Cảm thấy mình giống như chân chính còn sống, có khả năng vô hạn!

Anh rất bình thường, nhưng anh tận mắt nhìn thấy đồng bạn cùng phòng của mình nhận được hơn 1 triệu tiền thưởng!

Lưu Dương cảm thấy, mình hình như có cơ hội!

Đêm hôm ấy, anh gặp được Lục tiên sinh, sau đó bị khí chất trên người Lục tiên sinh làm cho khuất phục! Không biết là thế nào, thậm chí có lúc còn sinh ra nhiệt huyết và xúc động muốn chết vì Lục tiên sinh!

Đêm hôm ấy, toàn bộ trại huấn luyện bị thế lực không biết đột kích, tất cả mọi người đều bị bắt lại!

Về sau mới biết đó là một đợt khảo hạch lòng trung thành!

Đáng tiếc!

Đáng tiếc anh chỉ kiên trì được tới vòng thứ hai!

Lưu Dương nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm lần sau phải kiên định hơn chút nữa! Anh muốn mình càng cố gắng hơn trong mười người đặc biệt được tuyển chọn này!

"Nơi này… rốt cuộc là dùng để làm gì?"

Lưu Dương đi theo đồng bạn vào trong thang máy, xuống tầng hầm thứ ba.

Anh không dám tùy ý dò xét, chỉ dám dùng dư quang khóe mắt cẩn thận quan sát, trong lòng của anh có chút líu lưỡi. Chỉ có thể nhìn thấy nơi đó có camera giám sát kín không kẽ hở, ngoài ra cứ cách mỗi mét rưỡi lại có một bảo an đứng canh giữ, trên người mỗi một bảo an đều trang bị vũ khí súng ống đầy đủ.

------

Dịch: MBMH Translate