← Quay lại trang sách

Chương 601 Đinh Thanh Giết!!!

Thái Chính Binh đã âm thầm quan sát Lục Bình từ lúc anh đi vào cho đến hiện tại. Lúc Đinh Thanh yêu cầu đám người dập thuốc, ánh mắt của anh ta lập tức ngưng lại. Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Lục tiên sinh, khóe miệng của anh ta giương lên. Đợi Lục tiên sinh đi đến trước người mới cao giọng cười nói.

Lục Bình hơi gật đầu một cái, sau đó ngồi ở trước vị trí chủ vị.

Lúc này. quyền sư Thái Chính Binh đưa tay nắm lấy bả vai của Lục Bình… Vào lúc đối phương khoác tay lên vai mình, nụ cười trên mặt Lục Bình không đổi, nhưng lông mày lại khẽ nhíu lại.

Đinh Thanh mặc một bộ đồ đen, cung kính đứng ở phía sau Lục tiên sinh. Anh nhìn chăm chú vào động tác của Thái Chính Binh, vẻ mặt không biểu tình, nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên một tia tàn nhẫn.

Cách đó không xa, sư phụ Lý còn đứng ở trước cửa nhìn thấy cảnh này. Anh mơ hồ có một loại dự cảm không tốt. Mình chiêu mộ những quyền sư này đều là người lăn lộn ở dưới mặt đất tại nước ngoài, bọn họ tựa như là linh cẩu… Ngửi được mùi máu tanh thì sẽ lộ ra ánh sáng xanh, cho đến khi nuốt sạch tất cả máu thịt và xương. Nhưng điều này chỉ là đối với những thế lực thông thường mà thôi. Trước mặt Lục tiên sinh còn bày ra tư thái như vậy, không biết sẽ xảy ra kết quả gì.

"Các vị sư phụ cũng ngồi xuống đi."

Lục Bình ngửi thấy mùi khói thuốc xen lẫn với mùi rượu nồng nặc thì cảm giác có chút không thoải mái. Nhưng anh vẫn không có biểu lộ ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh và ôn hòa, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Anh nhìn về phía bốn quyền sư còn lại, nói: "Sư phụ Lý, anh cũng ngồi đi."

Nhưng mà, khi lời nói của Lục Bình vang lên, bốn quyền sư kia vẫn đứng thẳng như cũ, giống như là không có nghe thấy.

Bầu không khí trong sảnh đãi khách lại lần nữa lâm vào một khoảng trầm mặc.

Quyền sư Thái Chính Binh nắm bắt bầu không khí, nở nụ cười xán lạn, cất cao giọng nói: "Báo! Thường Tân! Thất thần làm cái gì?!! Không nghe thấy Lục tiên sinh phân phó sao?"

"Ngồi xuống!"

"Tất cả ngồi xuống!"

Giọng nói Thái Chính Binh vang dội, cao giọng nói ra.

Nương theo tiếng nói của anh ta, bốn vị quyền sư lúc này mới lộ ra ý cười, lần lượt ngồi xuống.

Lục Bình nhìn một màn này, giống như là lơ đễnh, gương mặt phía sau cặp kính gọng vàng vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt.

Phía sau lưng anh, sắc mặt Đinh Thanh trở nên âm trầm. Bởi vì cái gọi là chủ nhục thần chết không gì hơn ‌cái này.

Mí mắt của sư phụ Lý ngồi ở bên cạnh không ngừng nhảy lên.

"Không biết các ‌vị tinh thông những kỹ năng gì?" Sau khi trao đổi đơn giản một hồi, Lục Bình đẩy cặp kính gọng vàng trước sống mũi một cái, mang theo ý cười nhã nhặn nhìn về phía bốn vị quyền sư, ôn hòa hỏi.

Anh vừa dứt lời, sảnh tiếp khách một giây trước còn náo nhiệt lại lập tức yên ‌tĩnh trở lại. Bốn vị quyền sư giống như là không nghe thấy, chỉ bưng chén rượu lên giả vờ uống rượu, môi để cạnh ly rượu.

"Đều điếc à?! Không nghe thấy Lục tiên sinh hỏi sao?"

"Báo!"

"Anh lên trước đi! Bộc lộ tài năng cho Lục tiên sinh xem!" Sắc mặt Thái Chính Binh hồng nhuận phơn phớt, trừng mắt, cao giọng nói.

Anh ta nói xong, người đàn ông trung niên với làn da ngăm đen, dáng người cân xứng, tướng mạo phổ thông lúc này mới đứng lên.

"Lục tiên sinh, người này rất là lợi hại, phương thức chiến đầu được kế thừa từ gia tộc, kế thừa cổ quyền Hoa Quyền. Hoa Quyền có 120 tán t, ‌ 72 bộ pháp, 36 chân, 24 thế." Thái Chính Binh lần nữa ôm lấy bả vai của Lục Bình, nhiệt tình nói.

Lục Bình ngửi thấy mùi hôi thối xông vào mũi, lông mày khẽ nhíu, nhưng lại lập tức biến mất. Ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú về phía vị sư phụ đang chuẩn bị ra quyền ở trước mặt.

Lực từ từ dâng lên, quyền sư giẫm mạnh chân, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, ánh mắt lập tức thay đổi, vẻ giết chóc và hung lệ đột nhiên bốc lên.

Hoa Quyền không phải là múa m Dương, động tác nhanh chóng, luân chuyển giữa ảo ảnh và thực tế, các ngón tay lên xuống để phòng thủ trái phải, bước chân tiến lùi để phòng thủ chính diện.

Trong không khí, nương theo mỗi một lần quyền sư kích quyền hoặc là dậm chân, đều có thể nghe thấy từng tiếng xé gió.

Lục Bình ngậm lấy ý cười, nhìn về phía một màn trước mắt. Anh thỉnh thoảng sẽ nghênh đón ánh mắt của quyền sư, không khỏi bị làm cho sợ hãi, lông tơ sau lưng dựng lên từng cây.

"Lợi hại!"

"Hoa Quyền của sư phụ Tào đúng là có thể xưng là kiệt tác."

Quyền pháp đánh xong.

Thu thế.

Trong sảnh đãi khách, Lục Bình vỗ tay, không có che giấu ý khen ngợi. Anh đã sớm không còn là một viên chức cái gì cũng không hiểu nữa, có thể nhìn ra được người này chính là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ.

"Thường Tân, anh cũng biểu diễn một chút." Thái Chính Binh lại một lần nữa sai sử.

Bốn quyền sư liên tiếp ra sân. Không lâu sau, không biết là vô tình hay là cố ý mà cảnh tượng trong sảnh đãi khách lại trở nên lộn giống như vừa xảy ra thảm họa, mặt đất bị rạn nứt, bàn uống trà trước mặt Lục Bình bị quyền sư gọi là Thường Tân đánh nát. Vách tường xung quanh, thậm chí là trần nhà đều không còn nguyên vẹn.

------

Dịch: MBMH Translate