Chương 602 Điên Rồi!
Lục Bình ngồi trên ghế sô pha trước đống đổ nát.
"Lục tiên sinh, con người của tôi không có văn hóa gì, làm chuyện gì cũng thích thẳng thắn! Vậy tôi cũng nói thẳng luôn, không biết mấy anh em chúng tôi làm việc cho ngài, ngài có thể trả cho chúng tôi bao nhiêu?!"
Thái Chính Binh nở nụ cười xán lạn, trong ánh mắt hiện ra vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào Lục Bình, giọng nói vang dội giống như là sấm sét.
Lục Bình không có trả lời. Trên mặt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, dời ánh mắt đi chỗ khác, đánh giá sảnh đãi khách hiện đang như một bãi phế tích này. Anh thu hồi tầm mắt, đón lấy ánh mắt của Thái Chính Binh, sau khi hơi tự hỏi một chút liền đáp lại:
"Như vậy đi."
"Tôi sẽ cho bốn vị sư phụ này đãi ngộ tương đương với sư phụ Lý. Lương một năm 10 triệu tệ, nếu như hoàn thành nhiệm vụ ngoài định mức thì tiền thưởng cho mỗi nhiệm vụ sẽ là 2 triệu trở lên."
Cho dù năm người này điên cuồng xông tới và ra oai phủ đầu như những con linh cẩu, Lục Bình vẫn không có ý định chèn ép. Làm người nắm quyền, nếu có thể dung nạp người thì cứ chiêu mộ trước đã, phía sau đương nhiên là sẽ có thủ đoạn nghiền nát bọn họ đến tận xương tủy.
Lục Bình giơ ngón trỏ lên, bình tĩnh nói.
Kỹ năng của bốn quyền sư này tương tự với sư phụ Lý, đều ở khoảng chiến lực cấp A. Lại có kinh nghiệm liều mạng tranh đấu phong phú, dựa theo giá cả thị trường thì lương căn bản một năm hẳn là khoảng 5 triệu. Anh trực tiếp tăng lên gấp đôi, tiền thưởng nhiệm vụ cũng cao hơn so với bất kỳ thế lực hoặc là gia tộc nào khác.
Anh vừa dứt lời, bốn quyền sư kia đều lập tức thở dốc và dồn dập đứng lên, ánh mắt hiện lên tia sáng tham lam. Sắc mặt đỏ lên, bọn họ muốn đáp lại, nhưng Thái Chính Binh lại nhướng mày một cái, bốn người lập tức nhẫn nhịn cảm xúc.
"Còn về sư phụ Thái."
"Thực lực cao hơn nên tôi sẽ trả 20 triệu." Lục Bình giơ hai ngón tay lên, ôn hòa nói.
Lương cơ sở 20 triệu một năm, đối với người lăn lộn trong các thành phố ngầm như Thái Chính Binh mà nói thì chính là phải dùng mạng đi liều, liều sống liều chết mới có thể có được. Mà bây giờ, anh ta chỉ cần gật đầu liền có thể có được khoản tài phú khổng lồ này. Nỗi lòng Thái Chính Binh dao động, nhưng rất nhanh, lòng tham lại càng không ngừng cắn nuốt nội tâm anh ta.
"Không đủ."
"Lục tiên sinh, lại cao hơn gấp đôi!" Ánh mắt Thái Chính Binh sáng như đuốc, cao giọng nói ra.
Anh ta vừa dứt lời, bốn quyền sư còn lại lập tức nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh.
Trong sảnh đãi khách, vẻ mặt Lục Bình không thay đổi.
Mà trên ghế sô pha bên cạnh, sư phụ Lý cúi đầu xuống, không dám tham dự vào, không ngừng mắng thầm trong lòng: "Điên rồi! Điên rồi! Chưa từng nhìn thấy tiền à? Lại dám dùng công phu sư tử ngoạm lên người Lục tiên sinh!"
"Mẹ kiếp!"
"Sau này phải tránh xa đám người này một chút mới được!"
Một bên khác, Đinh Thanh vẫn cung kính đứng ở phía sau Lục tiên sinh. Ánh mắt lấp lóe, khắc chế cảm xúc của mình.
⚝ ✽ ⚝
"Đúng rồi."
"Thanh Tử."
"Để Mỹ Ngọc mang một chút trà tới, tôi cảm thấy có một chút khát."
Ánh mắt của năm quyền sư càng ngày càng tham lam.
Ánh mắt giống như linh cẩu và áp bách của năm người giống như là hóa thành từng cây kim không ngừng đâm vào trên lỗ chân lông của Lục Bình. Lục Bình bĩnh tĩnh ngồi ở trước sô pha, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, chợt phá vỡ sự yên lặng, nói với Đinh Thanh ở sau lưng.
"Vâng!" Đinh Thanh không hiểu ý của Lục tiên sinh lắm, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lại.
Anh không có che giấu, liền đứng ở sau lưng Lục tiên sinh lấy bộ đàm ra rồi thông báo mệnh lệnh.
Lục Bình phân phó xong, thân thể bình thản ung dung dựa vào thành ghế, ánh mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào tầm mắt đang rơi trên người mình, lạnh nhạt nói:
"Năm vị sư phụ chắc là cũng đã khô miệng rồi."
Lục Bình nói xong, cũng không nói gì nữa.
Ánh mắt Thái Chính Binh nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh, trong đáy lòng nổi lên một cơn tức giận vì vì bị trêu chọc. Anh ta thu hồi ánh mắt, mặt không biểu tình. Ở trước mặt anh ta, bốn vị quyền sư cũng có chút ngồi không yên, ánh mắt không ngừng liếc qua lẫn nhau, trong ánh mắt mơ hồ sinh ra một chút oán trách.
Ngô Mỹ Ngọc bưng bộ đồ uống trà bằng sứ Thanh Hoa, bước nhanh đi lại ở giữa hành lang.
Pha trà cho Lục tiên sinh cũng không tính là hoạt động đặc biệt gì. Hễ Lục tiên sinh đến trại huấn luyện thì sẽ thường xuyên tiếp xúc với một số học viên có tiềm lực cao, dùng thủ đoạn khác biệt để thu hoạch tín ngưỡng của các học viên.
"Hô!"
Rất nhanh.
Ngô Mỹ Ngọc đứng ở trước cửa.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, có một chút khẩn trương khi sắp được nhìn thấy Lục tiên sinh. Sau khi hít sâu một hơi, cô đưa tay gõ cửa phòng.
------
Dịch: MBMH Translate