← Quay lại trang sách

Chương 603 Trợ Lý?

Cốc cốc cốc… Cốc cốc…

Tiếng gõ cửa trầm ổn vang lên.

"Sư phụ Thái."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, trên mặt Lục Bình lộ ra ý cười, nhìn về phía Thái Chính Binh, ôn hòa nói: "Tôi đồng ý với điều kiện của anh."

Anh vừa dứt lời, hơi thở của bốn quyền sư kia lập tức trở nên dồn dập.

Giờ phút này, Thái Chính Binh nhìn về phía Lục tiên sinh nhã nhặn ôn hòa, trong lòng đang sinh ra một loại khoái cảm khác, không phải là bởi vì tiền, mà là bởi vì phảng phất như bắt được một nhân vật lớn như vậy. Đấy là một loại cảm giác thỏa mãn khó mà nói nên lời.

"Vào đi." Lục Bình nhìn về phía trước cửa, cười đáp.

Ngô Mỹ Ngọc vốn có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn. Sau khi trải qua đặc huấn, cả người lại có thêm một tầng khí chất mạnh mẽ. Cô mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu đen, vừa xuất hiện trong phòng tiếp khách liền lập tức thu hút ánh mắt của các quyền sư.

"Lục tiên sinh, mời uống trà."

Ánh mắt Ngô Mỹ Ngọc nhìn lướt ‌qua cảnh tượng thảm hại trong phòng, ánh mắt ‌cô vẫn rất bình tĩnh.

Cô đi đến bên cạnh bàn trà, sau khi rót nước trà liền cung kính dâng lên cho Lục tiên sinh. Ngay sau đó, Ngô Mỹ Ngọc đưa chén trà thứ hai tới trước mặt Thái Chính Binh.

Là người lăn lộn trong giới hắc quyền anh tại nước ngoài, thứ bọn họ truy cầu chính là tiền và sắc. Nỗi lòng của Thái Chính Binh bị Lục Bình thôi động, một dục vọng khó nói nên lời đang không ngừng bốc lên. Anh ta vươn tay ra, bàn tay to lớn chạm vào mu bàn tay trắng nõn của Ngô Mỹ Ngọc.

Thân thể của Ngô Mỹ Ngọc thoáng giãy dụa trong vô thức, nhưng lại lập tức cố gắng khắc chế. Cô vốn xuất thân là gái hầu rượu. Cô không khỏi nghĩ sâu xa hơn một chút, cô không biết đây có phải là ý của Lục tiên sinh hay không.

Cảm nhận được bàn tay thô ráp xẹt qua làn da của mình, Ngô Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy giống như là có một con rết đang bò trên người mình. Cô rất buồn nôn, muốn ói, những cảnh tượng bên trong KTV không ngừng hiện lên ở trước mắt cô.

Cô đã sớm thề, muốn thoát khỏi cái cảnh tượng giống như là ác mộng kia.

"Lục tiên sinh!"

Thái Chính Binh cảm nhận được sự kháng cự của Ngô Mỹ Ngọc, dục vọng trong lòng anh ta giống như là lửa bị rót thêm dầu. Thậm chí, trong mắt đều hiện lên một tia hưng phấn.

Anh ta chép chép miệng, đột nhiên nhìn về phía Lục Bình, ranh mãnh nói: "Tôi còn có một yêu cầu, đó là để vị tiểu thư này làm trợ lý cho tôi!"

Trợ lý?

Trong phòng, người nào mà không hiểu hàm nghĩa trong từ trợ lý kia của anh ta?

Sắc mặt Ngô Mỹ Ngọc trắng bệch, không khỏi mím môi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn phía Lục tiên sinh, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Lục Bình giống như là không có nghe thấy tiếng gọi này. Anh bình tĩnh thưởng thức trà dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

"Lục tiên sinh!" Trà còn chưa uống xong, Thái Chính Binh lại một lần nữa nâng giọng.

Lúc này, anh mới bình tĩnh thả chén trà xuống.

"Trợ lý?" Lục Bình cười nhẹ lên tiếng.

"Được."

"Mỹ Ngọc, cô đi thay một bộ quần áo thật đẹp, sau này, cô chính là phụ tá của sư phụ Thái." Lục Bình thuận miệng nói ra.

Lần thứ hai dục vọng được thỏa mãn, trong thân thể Thái Chính Binh không ngừng phát tán hormone khiến cho anh ta cảm thấy thống khoái và kích thích. Anh ta đương nhiên hiểu rõ, với người như Lục tiên sinh thì tiền và phụ nữ chẳng qua đều chỉ là công cụ. Đối phương rất cần những dân liều mạng như anh ta thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được!

Trên gương mặt bốn quyền sư còn lại đều lộ ra vẻ vui mừng. Thái Chính Binh chơi chán rồi, cũng có thể cho bọn họ chơi đã nghiền! Bọn họ đã từng chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng Ngô Mỹ Ngọc này rõ ràng là có sự khác biệt!

"Vâng!"

Trong nháy mắt này, Ngô Mỹ Ngọc có một loại cảm giác tuyệt vọng khi bị vứt bỏ như rác rưởi. Cô cảm thấy có lẽ là do mình đã nói ra bí mật của tổ chức trong đợt khảo hạch trước đó nên mới bị vứt bỏ như này.

Cô vô thức nắm chặt nắm đấm rồi thả lỏng, sau đó đáp lại.

Cô cúi đầu cất bước đi ra khỏi sảnh tiếp khách.

"Sư phụ Thái, các người cứ tiếp tục nghỉ ngơi tại đây, tôi còn có chút chuyện phải xử lý tại trại huấn luyện. Còn về Mỹ Ngọc, cô ấy một lát nữa sẽ ‌tới." Lục Bình cười đón lấy ánh mắt của sư phụ Thái, nói ra.

Nói xong, Lục Bình mang theo cặp công văn đứng dậy, nhìn thoáng qua Đinh Thanh, cũng không nói gì, liền muốn sải bước đi ra khỏi phòng tiếp khác.

Lúc đi tới cạnh cửa, anh chợt quay‌ đầu lại:

"Huấn luyện viên Lý, anh đi với tôi một chút."

"Vâng!" Sư phụ Lý lập tức đứng lên, cung kính đáp.

Lục Bình mang theo ý cười, đi ra khỏi sảnh tiếp khách. Sau khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Lục Bình dần dần biến mất. Anh cất bước, đi lại ở giữa hành lang.

------

Dịch: MBMH Translate