← Quay lại trang sách

Chương 604 Lục Bình Thiết Lập Lễ Nắm Quyền!

Thanh Tử." Vừa đi được mấy bước, Lục Bình bình tĩnh nói.

"Lục tiên sinh." Đinh Thanh cung kính đáp.

"Vị sư phụ Thái kia khiến cho tôi vô cùng khó chịu." Trên mặt Lục Bình lộ ra vẻ ghét bỏ, đưa tay phủi phủi bả vai của mình.

Đinh Thanh bỗng dưng sững sờ, đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, sau đó lập tức phản ứng lại.

"Bọn họ mạo phạm đến Mỹ Ngọc của chúng ta nha."

Lục Bình nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc đã dừng bước lại và cung kính đứng thẳng ở‌ cách đó không xa, ôn hòa nói: "40 triệu cũng tốt, 80 triệu cũng được. Chỉ có điều kiện này, cho dù như thế nào tôi đều không thể chấp nhận."

"Xin tiên sinh yên tâm!" Đinh Thanh nghiêm nghị nói.

Anh nhanh chân đi về phía một bên khác. Anh vừa đi vừa phát tín hiệu thông qua bộ đàm bên cạnh. Các thủ vệ canh gác xung quanh trại huấn luyện lập tức trang bị vũ trang đầy đủ trong thời gian ngắn nhất. Không lâu sau, hàng loạt họng súng ở trong màn đêm nhắm thẳng về phía sảnh tiếp khách cách đó không xa từ mỗi một ngóc ngách.

"Sư phụ Lý."

"Lục tiên sinh!"

"Là… Là lỗi của tôi!"

Trong lúc đi về phía trại huấn luyện, Lục Bình lần nữa kêu một tiếng.

Sư phụ Lý đã ý thức được Lục tiên sinh muốn làm gì, không khỏi cúi đầu xuống, n nói với vẻ kính sợ.

"Là tôi phải nói xin lỗi với anh mới đúng."

"Anh có lòng tìm quyền sư tới cho tôi, lại đưa đến dạng hậu quả này. Tôi đã từng nói, tôi chỉ cho phép học viên của mình cúi đầu với một mình tôi. Vị sư phụ Thái này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi." Trên gương mặt nhã nhặn của Lục Bình lộ ra vẻ áy náy, anh đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng sư phụ Lý, ôn hòa nói.

"Được rồi."

"Để tất cả học viên tập hợp đo." Lục Bình không dừng lại quá nhiều, lại nói tiếp.

Nhìn thấy tư thái của Lục tiên sinh, Lý Đại Chung chỉ cảm thấy lưng mình như bị mồ hôi thấm ướt trong phút chốc. Loại áp lực vô hình nhưng không phải là tới từ liều mạng tranh đấu hay tới từ giới truyền võ kia lại khiến cho anh dựng tóc gáy.

Dư quang ánh mắt chú ý tới vẻ mặt cuồng nhiệt của Ngô Mỹ Ngọc ở một bên khác. Tại dạng khoảng cách này, anh rõ ràng là có thể bóp chết Lục tiên sinh giống như bóp chết một con gà, nhưng anh lại e ngại đối phương, lại chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!

"Anh Binh!"

"Tôi mời anh một chén!”

"Ha ha ha!"

"Tôi biết mà, đi theo anh Binh lăn lộn đúng là chuẩn không có sai!"

Trong sảnh tiếp khách, sàn nhà rạn nứt, bàn trà bị đánh thành mảnh nhỏ.

Sau khi Lục tiên sinh rời đi, năm quyền sư liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó bầu không khí lập tức trở nên nhiệt liệt. Sắc mặt Thái Chính Binh hồng nhuận phơn phớt, dựa vào trước ghế‌ sô pha, hưởng thụ sự thổi phồng của bốn người. Anh ta nhận lấy chén rượu, hơi ngửa đầu lên rồi uống sạch sẽ, sau đó cười toét miệng.

Anh ta thở ra một hơi, cảm giác khí huyết của mình đang sôi trào. Nhớ lại tư thái yểu điệu của nữ học viên vừa rồi thì không khỏi chẹp chẹp miệng.

"Đây gọi là cổ ‌tay!" Ánh mắt Thái Chính Binh sáng như đuốc, ngồi ở trên ghế không kiêng nể gì cả, trầm giọng nói ra.

"Trước khi đến Trung Hải, tôi đã điều tra trước rồi. Phát hiện vị Lục tiên sinh kia cũng cho quyền sư như Lý Đại Chung đãi ngộ như vậy, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đối phương đang thiếu người!"

"Đây là một!"

Thái Chính Binh nói xong, lại nhận ly rượu do một người khác đưa tới, ai đến cũng không có từ chối mà uống sạch sẽ. Ợ rượu một cái, anh ta lại tiếp tục nói:

"Vị Lục tiên sinh kia có lai lịch bí ẩn, nhưng tất cả thủ hạ đều được chiêu nạp ở Trung Hải. Nói rõ, anh ta có nhiệm vụ đặc thù phải hoàn thành, nhưng tổ chức sau lưng không thể tùy tiện ra mặt. Ngay tại lúc này, chỉ cần chúng ta có thực lực thì sẽ có thể nâng cao tư thái của mình!"

"Tiền tính là gì? Phụ nữ tính là gì?"

"Ha ha ha!"

"Đây là…"

Còn chưa dứt lời, dự cảm nguy hiểm đến từ quyền sư bỗng nhiên quanh quẩn ở trong lòng bọn họ. Trong sảnh tiếp khách, năm vị quyền sư đi ra từ núi thây biển máu đồng thời yên tĩnh trở lại, một giây trước còn đang trong men say, trong nháy mắt đã tỉnh táo trở lại. Thái Chính Binh vẫn ngồi ở trước ghế sô pha. Hành động của Báo vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã di chuyển tới bên cạnh màn cửa, ngưng thần nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đợi sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, da đầu bỗng nhiên run lên, thân thể căng thẳng giống như là mãnh thú.

"Súng!"

"Tất cả đều là súng! Họng súng đen ngòm, đội vũ trang cơ giới đã phong tỏa và ngăn chặn tất cả đường đi!" Báo quay đầu, sắc mặt trắng bệch, nói.

"Ngoài cửa cũng thế! Tất cả họng súng đều nhắm chuẩn vào‌ trước cửa!" Một quyền sư khác khẩn trương nói.

Bọn họ có chiến lực cấp A, năng lực phản ứng thần kinh quả thật có thể né tránh được đạn trong cự ly ngắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là, bọn họ có ‌thể có xác suất sống sót khi đối diện với hàng trăm họng súng.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

------

Dịch: MBMH Translate