Chương 605 Chết Mất Hai Người
Không có dấu hiệu nào, đợt đạn thứ nhất lập tức bắn ra, viên đạn hung mãnh nháy mắt xuyên thấu qua cửa sắt và cửa kính, lưu lại vết đạn. Đạn bắn vào trong phòng như là mưa rơi.
"Sang bên cạnh đi!"
Thái Chính Binh phản ứng rất nhanh. Anh ta xoay người đi đến trước vách tường sau lưng, dưới chân phát lực, thân thể như là rồng lớn, sử dụng Thiết Sơn Kháo lao thẳng vào vách tường. Cả mặt vách tường lập tức sụp đổ, khiến cho xung quanh bị khói bụi bao trùm. Năm quyền sư thuận thế lách mình đến một gian phòng khác. Nhưng mà, khi bọn họ ngẩng đầu, liền trông thấy một đội ngũ cơ giới đã ngắm bắn sẵn từ trước.
"Chờ một chút!"
"Chờ một chút!"
"Tôi muốn gặp Lục tiên sinh! Tôi muốn gặp Lục tiên sinh!"
Nguy cơ tử vong điên cuồng kích thích lỗ chân lông của Thái Chính Binh, lông tơ không ngừng dựng thẳng lên, trên trán chảy đầy mồ hôi. Thái Chính Binh giơ hai tay lên, giọng nói vang dội: "Chúng tôi không cần gì cả! Cái gì cũng không cần!"
"Tôi muốn gặp Lục tiên sinh!"
"Nổ súng."
Bên ngoài phòng.
Đinh Thanh nhìn chăm chú vào hình ảnh trong camera giám sát, ra lệnh.
Những viên đạn dày đặc như những hạt mưa không ngừng xuyên qua thân thể của năm quyền sư kia, máu tươi bắn tung tóe bốn phía.
Rất nhanh, trận xạ kích kết thúc. Đội ngũ trang bị lực lượng vũ trang đầy đủ thứ nhất tiến lên, đội ngũ hàng thứ hai vẫn duy trì tư thế ngắm bắn.
"Báo cáo!"
"Hai người trước khi chết bị xem như là khiên thịt, tử vong tại chỗ, ba người còn lại thì bảo vệ được bộ phận quan trọng, xin hỏi có cần tiếp tục bắn nữa hay không?"
"Kéo bọn họ về đi, đừng để bọn họ chết."
"Vâng!"
⚝ ✽ ⚝
"Mỹ Ngọc, tôi cũng muốn xin lỗi cô."
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động, Lục Bình khẽ nhướng mày, trong tầm mắt, bước chân của sư phụ Lý hơi dừng lại, nhưng sau đó liền tiếp tục triệu tập học viên.
Lục Bình nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc cách đó không xa, đón ly ánh mắt của đối phương, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh!"
Ngô Mỹ Ngọc không nghĩ tới, nhân vật như Lục tiên sinh lại nói xin lỗi với mình. Trong lúc nhất thời, cô không khỏi cảm thấy bối rối, trái tim đập rất nhanh, máu cực nóng không ngừng chảy xiết khắp các tứ chi. Giờ phút này, cô chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là muốn chết vì Lục tiên sinh.
"Năm quyền sư vừa rồi, mỗi một người đều nguy hiểm hơn huấn luyện viên Lý một chút."
"Tôi chỉ có thể đồng ý trước, sau đó lại gọi cô ra ngoài." Lục Bình mỉm cười nói.
Ngô Mỹ Ngọc vốn đã bình thường trở lại. Nhưng sau khi nghe thấy Lục tiên sinh giải thích, bên trong nỗi lòng vẫn cảm thấy vô cùng tri kỷ và cảm kích.
"Chúng ta đi thôi."
"Tôi nghe nói trong cuộc khảo hạch mấy ngày trước, cô đã đạt được thành tính vô cùng ưu tú. Trong lần phân chia tổ đội đặc chiến này, cô được phân công là đội trưởng, đơn độc thành lập một tổ?"
"Vâng, Lục tiên sinh!"
"Rất không tệ."
"Tôi sẽ luôn theo dõi cô."
Không lâu sau, Lục Bình đứng ở trước hành lang tầng hai của nhà máy. Hai tay chống lên lan can rỉ sắt, ánh mắt ôn hòa quan sát trung tâm nhà máy bên dưới.
Tổng cộng có sáu mươi người, mỗi hàng mười người, tổng cộng sáu hàng.
Toàn thể học viên đều nhìn về phía Lục tiên sinh với vẻ mặt cuồng nhiệt.
Lục Bình cảm nhận được bầu không khí cực nóng kia, nụ cười trên mặt đậm hơn mấy phần. Anh không nói gì, chỉ thoáng cảm nhận cái cảm giác nhiệt huyết đang dâng trào này. Lục Bình là tiêu điểm của sự cuồng nhiệt, tâm lý bất an và sợ hãi tựa như là được rót vào một lực lượng mới… Anh hưởng thụ cảm giác này, không ngừng hấp thu dũng khí đến từ các tín đồ của mình.
Lúc này, Đinh Thanh bước trên bậc thang kim loại, thả chậm bước chân đi tới sau lưng Lục tiên sinh, cung kính đứng thẳng.
"Đã giải quyết rồi?" Lục Bình dời ánh mắt, hỏi.
"Vâng."
"Chết mất hai người."
"Còn lại thì xem mà lợi dụng." Lục Bình nói.
Nói xong, Lục Bình một lần nữa nhìn phía các học viên, nụ cười trên gương mặt anh dần dần biến mất, thay vào đó là một loại trang nghiêm và cuồng nhiệt. Anh khẽ điều chỉnh gương mặt một chút, mỗi một cơ bắp trên cơ thể đều trở nên căng cứng…Chỉ có tư thái như vậy, Lục Bình vẫn không nói gì. Bên trong nhà máy, bầu không khí vốn đã cực nóng lập tức trở nên càng thêm cuồng nhiệt!
Đinh Thanh đứng thẳng giống như là một ngọn giáo.
Lục Bình nắm bắt bầu không khí, anh bắt đầu có động tác, nhưng biên độ lại không lớn, chỉ là ánh mắt trở nên rõ ràng hơn một chút. Anh chậm rãi đảo qua, ánh mắt rơi xuống từng người, các học viên tương ứng lập tức như cảm nhận được sự ủng hộ. Đứng tại vị trí của anh, có thể nhìn thấy rõ ràng những gương mặt đang đỏ lên và tư thế liều mạng ưỡn ngực của những người phía dưới.
Không có bỏ qua bất kỳ người nào.
Lục Bình đưa ánh mắt về vị trí trung tâm, toàn bộ học viên trong nhà máy đều đang vô cùng phấn chấn. Lục Bình vẫn không nói chuyện, chỉ nghiêm nghị đứng thẳng…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây…
------
Dịch: MBMH Translate