← Quay lại trang sách

Chương 606 Lục Bình

Chợt!

Anh giơ tay phải lên, ánh mắt của tất cả mọi người cũng lập tức hướng lên theo!

Lục Bình vươn tay cực kỳ mạnh mẽ! Giống như là dây cung kéo căng!

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bàn tay mở ra của Lục tiên sinh, tim đập như là trống nặng! Tất cả đều nín thở!

Dây cung kéo căng kia chợt thay đổi!

Lục tiên sinh dùng sức nắm chặt nắm tay!! Toàn bộ động tác ‌chuyển biến, cảm giác vô cùng có sức mạnh!

Chỉ một động tác như vậy lại khiến cho toàn thể học viên trở nên điên cuồng! Sắc mặt mọi người đỏ lên, thân thể đều đang run rẩy. Tất cả mọi người đều cao giọng hô to như bị điên:

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

Tiếng gọi cuồng nhiệt hội tụ thành tầng tầng lớp lớp sóng âm cực nóng!

Lục Bình giơ cao nắm đấm! Nắm đấm đó của anh chính là tiêu điểm duy nhất trong mắt tất cả mọi người, thậm chí là Thái Dương!

Lục Bình đếm thầm thời gian!

Ước chừng ba mươi giây sau, nắm đấm lại lần nữa mở ra!

Soạt!

Trong nhà máy, 60 học viên và tất cả huấn luyện viên đều lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Bên ngoài đội ngũ.

Tổng huấn luyện viên Lý Đại Chung nhìn một màn này, da đầu không khỏi cảm thấy tê dại, thân thể đang run rẩy.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình đã suy nghĩ về động tác có thể điều động cảm xúc của mọi người từ lần phát biểu trước đó. Sau khi so sánh với các thủ thế kinh điển của các quốc gia trên thế giới, anh đã định ra một loạt động tác như vươn tay, dùng sức nắm chặt tay, rồi lại mở ra!

"Đội đặc chiến số 1 —— ‌ "

"Đội trưởng ra khỏi hàng!"

Lục Bình chống hai tay ở trước lan can kim loại. ‌ Thân thể căng thẳng hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sáng như đuốc rơi vào trên người các học viên.

Anh không dám ‌buông lỏng, sợ hãi sức lực của mình sẽ dần cạn kiệt. Anh chậm chạp hít sâu một hơi, rót đầy dưỡng khí vào khoang phổi, sau đó cao giọng hô.

Giọng nói uy nghiêm vang lên.

Giữa nhà máy, vị trí chính giữa, Ngô Mỹ Ngọc mặc một bộ đồng phục màu đen đã chờ đợi giờ phút này từ lâu. Cô cuồng nhiệt mà chờ mong, thân thể thẳng tắp, bước về phía trước một bước.

"Đội đặc chiến số 1, vào‌ chỗ!" Giọng nói của Ngô Mỹ Ngọc có chút đứt quãng.

"Tôi ban tặng cho các người danh hiệu Tu Xà! Xin cô hãy dẫn dắt tổ viên, để danh hiệu Tu Xà vang vọng khắp thế giới!" Lục Bình cao giọng nói.

Anh chỉ đặt tên cho ba đội đặc chiến, mỗi một cái tên đều là một loại hung thú được trích từ bên trong Sơn Hải Kinh.

Làn da Ngô Mỹ Ngọc nhiễm một tầng đỏ ửng, cô nghiêm túc đáp lời. Sau đó liền trông thấy Ngô Mỹ Ngọc quay người lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía năm đồng bạn sau lưng. Cô cũng giơ tay phải lên, sau đó nắm tay lại, trang nghiêm mà cuồng nhiệt hô to:

"Tu Xà!"

Năm người còn lại trong đội đặc chiến cũng nắm tay làm lễ, sau đó hô to: "Tu Xà!"

⚝ ✽ ⚝

"Đội đặc chiến số 2 —— "

"Đội trưởng ra khỏi hàng!"

Lục Bình nhìn về phía thanh niên Hoàng Văn Viên đã từng là trạch nam, cũng là học viên duy nhất đạt tới tiêu chuẩn cuồng tín đồ trong đợt khảo hạch. Giọng nói uy nghiêm lại vang lên lần nữa.

"Đội đặc chiến thứ 2, vào chỗ!"

Hoàng Văn Vượng thở hổn hển. Anh vừa khẩn trương lại hưng phấn, hơn hai mươi năm cuộc đời anh chưa từng làm được bất kỳ chuyện gì có thành tựu cả. Hiện tại là lần đầu tiên được trao tặng trách nhiệm và quang vinh nặng như vậy. Anh sợ hãi, sợ hãi sẽ làm lỏng tất cả mọi thứ!

Anh đứng ở trước đội ngũ, dùng sức đáp lại, giọng nói của anh mang theo chút run rẩy lại vang vọng khắp nhà máy.

"Tôi trao tặng các người danh hiệu Chu Yếm! Xin anh hãy dẫn dắt tổ viên, để danh hiệu Chu Yếm vang vọng khắp thế giới!"

"Chu Yếm!"

"Chu Yếm!"

"Chu Yếm!"

Sau khi trong yết hầu hô lên hai chữ này, Hoàng Văn Vượng liền quyết định. Anh phải dùng sinh mệnh của mình để giữ gìn phân lượng và tôn nghiêm của hai chữ này. Sau khi quay lại vị trí của mình, anh mới phát hiện hốc mắt của mình không biết đã đỏ lên từ lúc nào.

"Đội đặc chiến số 3 —— "

"Tôi trao tặng cho các người danh hiệu Cổ Điêu! Xin hãy dẫn dắt tổ viên để cho danh hiệu Cổ Điêu vang danh thế giới!"

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Thanh gia."

Bên ngoài trại huấn luyện.

Bóng đêm càng sâu.

Chiếc xe con màu đen dừng ở ven đường, Viên Lợi Quân ngồi ở trước ghế lái, chẳng hề làm gì, chỉ đặt tay ở trên tay lái. Cách đó không xa, dưới ánh đèn có bóng người đi ra, anh không chút do dự, lập tức đẩy cửa xe ra rồi trang nghiêm đứng thẳng. Chờ đến lúc hai bóng người một trước một sau đi vào, Viên Lợi Quân liền cung kính kêu.

"Thanh Tử, chuyện phía sau sẽ giao lại cho anh."

"Tôi đi trước."

Lục Bình mang theo cặp công văn, dùng tay còn lại vỗ vỗ bả vai Đinh Thanh, ôn hòa nói.

Nói xong, anh nhìn về phía Viên Lợi Quân, nói: "Chúng ta đi thôi."

Viên Lợi Quân nhanh chóng kéo cửa xe ra lại đóng lại, không nói gì thêm, ánh mắt nhìn qua Đinh Thanh rồi khẽ gật đầu.

Rất nhanh, xe lao vào trong bóng đêm.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

------

Dịch: MBMH Translate