Chương 607 Muốn Cùng Ăn Một Chút Hay Không?
Chờ thân ảnh của Đinh Thanh trong kính chiếu hậu đi xa, thân thể căng thẳng của Lục Bình ở ghế sau mới dần dần buông lỏng, bàn chân bên trong giày da màu đen cuối cùng cũng được thư giãn. Anh dùng tay chống nửa gương mặt, nhìn về phía cảnh vật đang không ngừng lùi lại ở bên ngoài cửa sổ, sau đó khẽ hé miệng thở hổn hển.
Từ lúc bắt đầu bước vào con đường này đã không còn đường để quay đầu.
Nhưng khi nghĩ lại từng màn vừa rồi, Lục Bình vẫn cảm thấy rất không chân thực. Anh cũng không nghĩ tới, anh kiên trì giả bộ một chút lại thật sự có được nhiều tâm phúc như vậy.
Xe chạy nhanh vào xa lộ, càng lái càng nhanh bên trong màn đêm. Lục Bình nhớ lại thảm án mấy ngày trước đây, cũng nhớ lại từng đoạn ngắn bên trong tình báo cơ mật màu đỏ.
Môi anh run rẩy, cảm giác an toàn vừa sinh ra lại lần nữa biến mất vô tung, thậm chí lại càng thêm e ngại và bất an.
Thông qua tình báo cơ mật màu đỏ, Lục Bình chân chính dòm ra một chút sương mù đang bao trùm lấy thế giới này. Nhìn thấy một chút logic và quyền hành của người cầm quyền chân chính trên đỉnh tháp. Anh bây giờ có được những tài nguyên và năng lượng này, có lẽ chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ bên trên đại dương mênh mông mà thôi, lúc nào cũng có thể bị sóng biển lật tung, thuyền hủy người vong. Đến lúc đó, Đinh Thanh cũng tốt, Tiết Hoa Thanh cũng thế… hoặc là Ngô Mỹ Ngọc, Hoàng Văn Vượng đều sẽ chết bởi vì mình, giống như là mấy người anh Phong.
"Mình còn có thể bình yên, thậm chí thu lợi, chỉ là bởi vì trật tự và quy tắc vẫn còn ở đó."
"Chờ đến lúc tranh đấu chân chính kịch liệt, bàn sắp bị lật tung…"
"Mình sẽ không còn chỗ dựa. Chạy! Còn phải chạy nhanh một chút!"
Đầu ngón tay gõ gõ tay vịn.
Lục Bình nhớ tới ghi chép về trận biến đổi kia trong tình báo.
"Bỏ đi! Không nghĩ những chuyện này nữa!"
Lục Bình dùng sức lắc đầu. Ánh mắt anh lấp lóe, đưa tay tiến vào cặp công văn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một cái thẻ nhớ. Trong tấm thẻ này ghi chép huấn luyện học viên của Lý Đại Chung, mà ở bên trong còn cất giấu luyện pháp và đấu pháp cơ sở của quyền thuật truyền thống. Sau khi biết được tiến độ của các học viên, Lục Bình liền lấy cớ để kiểm tra thẻ nhớ.
⚝ ✽ ⚝
"Ồ."
"Bình Tử, trở về rồi à!"
"Muốn cùng ăn một chút hay không?"
Đẩy cửa ra, ánh đèn màu da cam chiếu lên người.
Trước bàn trà, bạn cùng nhà Hạ Mẫn Đan gác một chân lên ghế sô pha, dáng vẻ vô cùng hào sảng.
Có lẽ là do đồ nướng có chút cay, gương mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng, trên trán dính chút mồ hôi, bờ môi càng là đỏ ửng. Cô nhìn về phía trước cửa, giơ xiên nướng trong tay lên, mập mờ hỏi.
"Không ăn, còn có chút việc chưa làm xong, còn phải bận bịu."
Lục Bình đổi giày, khoát tay áo. Dứt lời, anh liền bước nhanh trở về phòng ngủ của mình.
Hiện tại anh đã không cần cố ý kiểm tra sợi tóc trong khe cửa trước khi ra ngoài hoặc là sau khi trở về nữa. Đinh Thanh đã sắp xếp bảo an, bất tri bất giác thay thế hết các hộ gia đình của tầng này, tầng trên và tầng dưới. 24 giờ có bảo an nhìn chằm chằm gian phòng của anh từ các phương hướng, nếu có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ lập tức có nhân viên tiến hành báo cáo.
Lục Bình đóng cửa lại, dán vào cửa gỗ, đứng đó một lúc lâu.
Ngay sau đó, anh đi đến trước bàn sách.
Lục Bình có chút không kịp chờ đợi mà lấy thẻ nhớ ra, cắm vào chiếc máy tính mới tinh. Anh đeo tai nghe lên, điều khiển con chuột, ấn mở video.
Người đàn ông nào mà không có giấc mộng trở thành cao thủ võ lâm? Sau khi biết được sự tồn tại của các quyền sư, Lục Bình đã từng lén kích động và hưng phấn, chỉ là lại lập tức cố gắng nhẫn nhịn, ẩn núp chờ đợi. Hiện tại, cuối cùng cũng có cơ hội!
"Hả?" Lục Bình ngưng thần, thậm chí là thả nhẹ hô hấp.
Anh không ngừng kéo lấy thanh tiến độ.
"Có!"
Rất nhanh, anh đã tìm được đoạn video Lý Đại Chung dạy về truyền võ. Tim Lục Bình đập rộn lên, nhìn một cách chuyên chú.
Trong màn hình, giọng nói vang dội của sư phụ Lý vang lên ở bên tai, đối phương thỉnh thoảng sẽ khoa tay để diễn giải cho các động tác.
"Luyện pháp nhập môn cơ bản có tám thế king cang?"
"Sanh Chùy, Giáng Long, Phục Hổ, Phách Sơn Chưởng, Tham Mã Chưởng, Hổ Bão, Hùng Tỗn, Hạc Bộ Thôi."
"Bát Cực Quyền cần làm được: Động như kéo căng cung, phát như tiếng sấm."
Lục Bình lẩm bẩm.
Sau khi nhìn đại khái, sắc mặt anh trở nên hơi khó coi.
Lý Đại Chung không ngừng nói rõ mỗi một dạng luyện pháp đều phải bỏ ra lượng lớn thời gian, lượng lớn nghị lực. Ngoài ra, mỗi một dạng đều yêu cầu thân thể phải được rèn luyện với cường độ cao. Loại mức độ rèn luyện kia không phải là kiểu mà Lục Bình có thể chịu đựng được.
"Khó trách… Trong vòng tròn của những kẻ cầm quyền có rất ít quyền sư. Quyền sư có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là công cụ."
------
Dịch: MBMH Translate