← Quay lại trang sách

Chương 608 Lần Đầu Tiên Sử Dụng Tình Báo Cơ Mật Màu Đỏ!

Lục Bình có chút hiểu ra. Những người đứng đầu các thế lực và gia tộc cao cấp đều được dạy về mưu quyền, chính trị, kỹ năng… Bọn họ sao còn có thời gian luyện quyền, đánh túi, đứng tấn được?

"Nhưng mà, mình có lẽ có thể thử xem đứng tấn một chút."

"Đứng tấn có thể giúp cho bản thân nắm giữ hơi thở và khống chế cơ bắp toàn thân, hình như còn có hiệu quả ngưng thần thiền định. Gần đây mình vẫn luôn rèn luyện, vậy trước tiên cứ thử đứng hai mươi phú cái đã."

Hạ quyết tâm.

Lục Bình đẩy cái ghế dưới chân ra, học theo động tác dạng rộng hai chân giống như trong video, đầu gối khom xuống. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm lời nói của sư phụ Lý: "Hạng thẳng đỉnh đầu, đầu lưỡi đặt ở hàm răng trên, bờ vai ạ xuống, khuỷu tay hạ xuống, hướng khuỷu tay ra ngoài, ngực giữ thẳng, chân giẫm mặt đất… hô hấp bằng bụng."

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Lục Bình lập tức điều chỉnh thái độ, sau đó bắt đầu đứng tấn.

Hai phút đồng hồ sau.

Bắp chân Lục Bình bắt đầu run lên.

Sau năm phút…

Sắc mặt Lục Bình đỏ lên, thở hổn hển, dưới chân mềm nhũn, sau đó liền ngồi xuống trên mặt đất.

"Mình chỉ giữ vững được năm phút đồng hồ?"

Lục Bình mở to hai mắt, khó có thể tin nổi.

Ong ——

Ong ——

Ong ——

Trời vẫn còn tối.

Bên ngoài cửa sổ vẫn duy trì sự yên tĩnh.

Trong phòng ngủ chật chội, điện thoại đặt ở bên giường đột nhiên rung lên. Lục Bình tỉnh lại từ trong cơn mơ ngủ, anh có thói quen ngủ nghiêng người. Sau khi nghe thấy động tĩnh, ánh mắt cũng không có mở ra, thân thể co lại bên trong chăn nệm, chôn đầu ở trong chăn. Nhưng điện thoại vẫn còn rung, anh đành phải vươn một tay ra lục lọi tắt di động.

"Hô!"

Gian phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Lục Bình thở dài một hơi trong tiềm thức. Anh tiếp tục nằm, nhưng không đến vài phút, đầu óc dần dần tỉnh lại, chống người lên, dựa vào trước lưng giường… Lục Bình cúi đầu thấp xuống, một lát sau liền đưa tay vỗ vỗ gương mặt mình, xốc chăn xuống giường. Lục Bình cũng không xỏ giày mà đi chân đất, tinh tế cảm nhận được sàn nhà lạnh buốt. Anh đi tới đi lui mấy bước, cứ như vậy mà đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách im ắng, trong không khí dường như còn vương chút mùi xiên nướng.

Tại phòng ngủ chính bên cạnh, bạn cùng nhà chị Mẫn Đan hẳn là vẫn còn ngủ say.

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi buổi sáng sẽ dậy sớm nửa giờ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Xem mỗi một ngày như là khoảng thời gian chạy nước rút trước kỳ thi đại học!"

"Ngủ con mẹ nó mà ngủ!"

Lục Bình tự động viên mình, trước kia, thi đại học không tốt thì chỉ là học một trường đại học kém hơn đôi chút mà thôi; nhưng hiện tại, cố gắng hơi chậm một chút thì chính là mình chết, mặt khác, còn liên lụy tới mấy chục, mấy trăm người khác chết theo mình nữa.

Anh bước nhanh vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt. Sau khi trở lại phòng ngủ, Lục Bình kéo không gian trước bàn sách ra, lần nữa đứng tấn.

Hạ quyết tâm.

Đánh đổi thời gian lấy không gian.

Vào lúc ban đầu, mình đã xài hết tất cả dũng khí chỉ vì đứng ở trước mặt Lý Ngọc Trân, nhưng bây giờ, mình đã có thể đối mặt trực diện, thậm chí là chiếm quyền chủ đạo. Vào lúc ban đầu, mình vừa hưng phấn lại sợ hãi khi nắm chặt khẩu súng P226 bán tự động kia. Mình không hề có chút thiên phú gì về súng ống cả, đạn bắn ra cách hồng tâm có thể nói là xa vạn dặm… Mình luyện tập lắp ráp súng ống, dù đã luyện tập hết lần này tới lần khác thì vẫn sẽ mắc sai lầm! Vẫn là chậm giống rùa bò! Trong lòng không ngừng tích tụ áp lực, phương thức phát tiết là điên cuồng nổ súng!

Nhưng hôm nay… Mình bắn rất chính xác! Tốc độ tháo dỡ và lắp ráp cũng rất nhanh!

"Chỉ cần có quyết tâm, không ngừng luyện tập, chắc chắn sẽ có thu hoạch."

Lục Bình hít ‌sâu.

Ưu điểm lớn nhất của anh đó chính là tính bền dẻo khi đối đầu với áp lực. Cảm xúc sụp đổ qua đi, còn có thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.

"Lưỡi áp vào vòm miệng."

"Hạ vai xuống."

"Ngực giữ thẳng, chân ghìm chặt trên mặt đất."

Lục Bình lẩm bẩm đọc thầm các yêu cầu, đứng tấn một cách tiêu chuẩn. Anh không nghĩ mình có thể trở thành quyền sư lợi hại gì, chỉ muốn thân thể có thể cân đối hơn một chút, phần thân dưới có thể ổn định hơn một chút, tinh thần cũng tập trung hơn một chút.

Vẫn không đến mười phút đồng hồ.

Hai chân run lên, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Lần này, Lục Bình không có ngã xuống mặt đất nữa, thu lực và đứng dậy từ sớm.

"Tốt hơn hôm qua một chút, được hơn chín phút." Lục Bình nhìn thoáng qua thời gian, lấy sổ tay ra ghi chép lại.

Tâm tính của anh rất tốt, dự định bắt đầu từ bây giờ mỗi ngày sẽ đứng một lần vào buổi sáng và buổi tốt, chắc chắn sẽ có một ngày thành công.

Nghỉ ngơi một hồi, Lục Bình tiếp tục tập một số bài rèn luyện khác.

Lục Bình không chuẩn bị tiếp tục luyện súng, cách một đoạn thời gian lại duy trì một chút kỹ năng là đủ rồi. Ban đầu, anh luyện súng là vì vượt qua nỗi sợ khi giết người, là vì khiến cho tâm tính của mình thoát khỏi thế giới của người bình thường.

------

Dịch: MBMH Translate