Chương 609 Không Thể Kéo Dài Nữa
Hiện tại, nhu cầu cơ bản này đã được đáp ứng đầy đủ.
Lục Bình càng ngày càng rõ ràng đối với thiết lập của mình, anh là lái buôn, là thương nhân tình báo, không phải sát thủ hay là đặc công. Anh không cần nắm giữ kỹ thuật giết người quá cao siêu.
"Trời đã sáng."
Vừa ngồi xuống trước bàn sách, Lục Bình kéo ngăn kéo ra, lấy ra ba quyển sách « Binh pháp Tôn Tử », « Lữ Thị Xuân Thu », « Các vấn đề biện chứng ». Anh vẫn thích đọc sách giấy hơn, có thể ghi chú lại bất cứ lúc nào. Còn chưa bắt đầu đọc đã có ánh nắng buổi sáng xuyên qua màn cửa, rơi vào trong tay anh.
Lúc này, tòa đô thị hàng đầu bên ngoài cửa sổ phảng phất như cũng bắt đầu tỉnh lại, sự ồn ào náo nhiệt dần dần bốc lên. Lục Bình cũng không nóng nảy, cứ như vậy tinh tế cảm nhận sự giao thế giữa ngày và đêm.
Chờ sắc trời sáng hẳn, anh đã sớm đắm chìm ở trong các dòng chữ.
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm.
Giờ cao điểm buổi sáng.
Trong xe chen chúc.
Lục Bình nhìn về phía bốn phía, là một mảnh đen nghịt. Anh hiểu rõ, bởi vì chính mình tùy hứng, cho nên mỗi sáng sớm và ban đêm là thời điểm khó khăn nhất của công tác bảo an quanh người mình. Cần lượng lớn nhân lực để ngăn cách nguy hiểm ở bên ngoài. Cũng giống như giờ phút này, Lục Bình nhìn qua đám người đi làm chen chúc, nhưng trên thực tế thì có đến ít nhất 3 vòng xung quanh chính là bảo an của Lục Bình.
"Hô!" Lục Bình hít sâu một hơi.
Mùi hương phức tạp xung quanh tràn vào trong khoang phổi.
"Khụ!"
"Khụ!"
"Khụ!"
Lục Bình lập tức ho khan kịch liệt, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười trước sau như một: "Mẹ kiếp! Đây là ai vậy?! Buổi sáng có phải là ăn bánh hẹ nướng hay không?"
Trong hoàn cảnh đã từng quen thuộc nhất nhưng cũng đã từng chán ghét nhất này, đại não của Lục Bình mới thực sự được buông lỏng.
Anh đưa tay nhéo nhéo mi tâm, hơi chút suy nghĩ, chuẩn bị thiết lập cho mình một bảng cấp độ cho việc học quốc học và chiến lược dựa theo kỹ năng diễn xuất, giống như là trò chơi vậy, làm vậy sẽ có nhiều động lực để nâng cao bản thân hơn.
"Ừm…"
"Có rồi."
Ánh mắt Lục Bình dừng lại ở trước mặt, giống như là trông thấy một bảng trò chơi:
[ Tầm mắt chiến lược: Chưa nhập môn (chưa nhập môn - nhập môn )(chiến lược liên quan chuyên nghiệp, trình độ học sinh chính quy năm nhất)]
[ Sách đọc:
Binh pháp Tôn Tử ( tiến độ đọc thô 70% );
Lữ thị Xuân Thu (tiến độ đọc thô 30% );
Các vấn đề biện chứng (tiến độ đọc thô 10% );]
[ Đánh giá: Học sinh này đang còn một chặng đường dài ở phía trước, trên phương diện tầm mắt chiến lược và quyết định thế cục tốt nhất đừng nhúng tay quá nhiều.
]
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Lão Tiết, hút điếu thuốc lại đi.”
Tòa nhà Xuyên Hòa.
Tại một góc phòng vệ sinh.
Lục Bình vẫn ngồi ở trên bồn cầu như cũ. Hai chân giẫm lên nắp bồn cầu, anh cúi người, nhận lấy điện thoại di động từ Tiết Hoa Thanh, đồng thời trả lại chiếc điện thoại trước đó.
Trong căn phòng chật chội, Lục Bình đặt điện thoại di động ở trong tay thưởng thức một hồi. Hai cánh tay đặt ở trước đầu gối giống như là học sinh tiểu học, thân thể dựa vào phía sau, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà của phòng vệ sinh, bỗng nhiên nói.
Tại phòng vệ sinh bên cạnh.
Ánh mắt Tiết Hoa Thanh dừng lại, trên mặt không có lộ ra quá nhiều cảm xúc, đáp: "Lục tiên sinh, hút của tôi không."
Nói xong, anh móc một cây xì gà ra từ trong ngực, tự mình cắt đầu tròn rồi cung kính đưa tới.
Không lâu sau, hai người hoặc ngồi xổm hoặc đứng trong nhà vệ sinh hút thuốc.
"Lục tiên sinh."
"Tôi đi đây."
Xì gà đương nhiên là chưa hút xong. Chỉ qua ba, năm phút sau, Tiết Hoa Thanh đã nhẹ giọng nói, nói xong anh liền đẩy cửa ra trong tiếng xả nước.
Lục Bình vẫn ngồi ở trước bồn cầu.
Qua một hồi sau, anh ấn mở điện thoại, nhanh chóng mở khóa. Đầu ngón tay lướt qua màn hình, Lục Bình chú ý tới, so sánh với một ngày trước thì nội dung ghi chép và sắp xếp liên quan đến tình báo cơ mật màu đỏ bên trong thiết bị đã tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh không ngừng đảo qua.
"Đây chính là hiệu suất của đội ngũ chuyên nghiệp." Lục Bình cảm khái.
Anh đọc sơ qua một lần, sau đó ấn vào phân tích chi tiết của tình báo liên quan tới Tống gia. Sau khi thành lập tổ đội tượng trưng cho đại não, Lục Bình đã tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất, đó chính là triển khai nghiên cứu về tình báo của Lĩnh Nam Tống gia.
"Như này liền rõ ràng hơn nhiều.”
"Vừa xem liền hiểu ngay."
Những tin tức có giá trị sẽ được đánh dấu đỏ.
Căn cứ theo một số tin tức sơ bộ để liệt ra hành vi đề xuất và phân tích ảnh hưởng…
Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại, đọc một cách cẩn thận. Lục Bình dần dần nhìn thấy được một con đường có thể bắt lấy Tống Tử Văn thông qua phần tin tức này.
Trái tim trong lồng ngực không khỏi bắt đầu đập nhanh.
"Bắt đầu từ hôm nay đi."
"Không thể kéo dài nữa."
------
Dịch: MBMH Translate