Chương 610 Một Thân Một Mình Đối Mặt Trực Diện Với Tống Tử Văn!
"Anh Phong và những người khác đã rời đi được mấy ngày, nếu như mình còn không có động thái gì thì chắc chắn sẽ bị xem như mèo bệnh. Với lại…Với lại, lòng mình cũng không an ổn được. Nếu như không biết là ai làm thì mình cứ đánh tất cả những người mà mình đã đắc tội một lần đã!!!"
Lục Bình liếm môi một cái, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.
Anh chuẩn bị đứng dậy, mông vừa dịch khỏi bồn cầu thì điện thoại trong ngực bỗng nhiên rung lên. Lục Bình nhìn một cái, đó là một cuộc gọi của một số lạ đến từ bán đảo Mã Lai, nhìn kỹ thì lại cảm thấy quen mắt, sau đó mới nhớ ra thân phận tương ứng.
Là Tạ gia có đứa con trai độc nhất bị cướp mất trái tim?
"Đối phương gọi điện thoại cho mình làm gì?" Lục Bình tự nói một câu.
Lúc ấy, anh đã kiếm được từ trong tay Tạ gia một trăm triệu USD! Không phải là gọi đến để hỏi thăm thành quả của mình đó chứ?!
Đúng là muốn mạng mà!
Thật mẹ nó là muốn mạng!
Lục Bình hơi do dự, lại đặt mông ngồi xuống lại, dự định cứ nghe cái đã rồi lại tùy cơ ứng biến.
⚝ ✽ ⚝
"A lô?"
"Là tôi, Lục tiên sinh."
Lục Bình điều chỉnh giọng điệu, chậm rãi nói ra.
"Tạ tiên sinh, ngài… muốn báo thù sao?"
"Gia nhập chúng tôi.”
"Toàn bộ thế giới đều bị đám người quyền quý coi là sâu kiến. Những người còn sống sót dưới dạng áp bức như vậy thì đều hẳn là nên gia nhập chúng tôi. Chúng ta sẽ tập hợp lại cùng một chỗ, vì một mục đích chung —— "
"Thế giới mới!"
"Môn phiệt cổ lão và các thế gia đã và đang lũng đoạn địa vị hẳn nên bị quét vào trong thùng rác lịch sử…"
….
Bán đảo Mã Lai, thành phố Cơ Long.
Bên tai của Tạ Vĩ Tài bốn mươi sáu tuổi vang lên những lời nói như những tiếng chuông. Mỗi lần ông nhớ lại đều cảm thấy toàn bộ thân thể mình, máu nóng toàn thân, thậm chí là linh hồn đều như đang bị thiêu đốt.
Ông đang run rẩy!
Từ sau khi đứa con trai độc nhất của gia tộc chết đi, Tạ Vĩ Tài đã rơi vào trong tình trạng bối rối, không biết phải làm cái gì, cuộc sống của mình còn có ý nghĩa gì —— cho đến khi nghe được câu nói này của Lục tiên sinh!
Ông đã tìm được phương hướng mới cho nhân sinh của mình!
"Tôi họ Lục, ngài có thể gọi tôi là Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh, thế giới mới, thật sự có thể thành công sao?"
"Sẽ, nhất định sẽ."
Tạ Vĩ Tài còn đang hồi tưởng.
Điện thoại được câu thông, giọng nói của người ngày đêm truyền động lực cho ông vang lên ở bên tai.
"A lô, là tôi, Lục tiên sinh."
Nghe thấy một câu nói kia.
Trong thư phòng, Tạ Vĩ Tài kích động đứng lên, hốc mắt dưới mái tóc hoa râm đỏ lên. Ông coi Lục tiên sinh như một người thầy tinh thần của mình, thành kính mà cuồng nhiệt hướng về Triệu Quốc, bờ môi run rẩy, sau đó cung kính đáp:
"Lục tiên sinh, tôi là Tạ Vĩ Tài đến từ Mã Lai."
"Tạ tiên sinh, đã lâu không gặp.”
"Có chuyện gì không?"
Trong căn phòng vệ sinh chật chội, Lục Bình ngồi ngay ngắn ở trước bồn cầu, chân giẫm lên nắp bồn cầu. Anh vừa ôn hòa đáp lại, vừa nâng mí mắt lên tùy ý nhìn về phía một số dấu tích của tàn thuốc trước cửa. Anh bỗng nhiên nhớ tới, lần trước lúc liên hệ với Tạ Vĩ Tài hình như cũng ở trong căn phòng vệ sinh này.
"Không có… Không có việc gì." Hô hấp Tạ Vĩ Tài có hơi dồn dập, đáp lại.
Sau khi hơi dừng lại một chút, ông giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng có chút sợ hãi hỏi: "Lục tiên sinh, tôi không có quấy rầy đến ngài chứ?"
"Thế thì không có." Lục Bình bình tĩnh nói.
"Vậy là tốt rồi."
"Gần đây bán đảo Mã Lai cũng không được yên bình, có một số thế lực cao tầng đang đấu tranh. Mà sau khi tôi hỏi thăm thì mơ hồ biết được cuộc đấu tranh này hình như chỉ là dư ba của cuộc đấu tranh bắt nguồn từ Triệu Quốc mà thôi."
"Tôi vẫn luôn có chút lo lắng, không biết bên phía Lục tiên sinh có thuận lợi hay không?"
Ánh mắt Tạ Vĩ Tài lộ ra vẻ sầu lo, ông nhớ lại tin tức mà mình điều tra được trong khoảng thời gian gần đây, trầm giọng nói ra.
Mặc dù Tạ gia có thể xem như là phú hào tại thành phố Cơ Long, gia sản cũng chỉ rơi vào khoảng 2-3 tỷ mà thôi. Nhưng ông lại lập tức chuyển cho Lục tiên sinh một trăm triệu USD mà không thèm nháy mắt, đây chính là một phần tư tài phú của toàn gia tộc! Đây không phải là nhiệt huyết đơn thuần xông lên đầu, mà là sau khi điều tra, ông biết được Triệu Quốc có một nhóm lực lượng đang phấn đấu vì thế giới mới.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nghe vậy thì không khỏi trầm mặc.
Nghe được cái gì?
Tôi cũng muốn biết!
Lục Bình đẩy khung kính một cái, không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, chỉ suy nghĩ một chút rồi đáp lại: "Hiện tại còn không thể nói. Qua một đoạn thời gian nữa, ông tự nhiên sẽ rõ ràng."
"Tôi đã hiểu!"
"Tôi đã hiểu! Là tôi không nên hỏi nhiều!"
Tạ Vĩ Tài vội vàng nói.
Ngay sau đó, ông hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ngoại trừ những vấn đề này ra, tôi còn có những chuyện khác muốn báo cáo với ngài. Lần trước sau khi cúp điện thoại, tôi đã bắt đầu dồn tinh lực vào bên trong sự nghiệp của xã hội ở tầng chót, thành lập viện phúc lợi, giúp đỡ học sinh, hỗ trợ những người rơi vào hoàn cảnh khốn khổ vì lỡ đắc tội với đám người quyền quý…"
------
Dịch: MBMH Translate