← Quay lại trang sách

Chương 611 Đúng Là Một Lời Nói Dối Lớn!

Ông nhanh chóng báo cáo thành quả của mình.

"Lục tiên sinh, ngài nói đúng. Những người bị đám người quyền quý coi như là sâu kiến mà chèn ép như chúng ta nên đoàn kết lại với nhau."

"Lục tiên sinh, ánh sáng và nhiệt độ mà cá nhân tôi có thể tỏa ra có lẽ không có ý nghĩa gì! Nhưng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ!"

Ông tiếp tục nói.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trong gian phòng chật chội, phía trên bồn cầu, Lục Bình nghe ra được sự cuồng nhiệt bên trong giọng nói của Tạ Vĩ Tài, loại cảm giác tín nhiệm kia tựa như là sắt thép không ngừng được tôi luyện trong các môi trường khắc nghiệt.

Lục Bình không hiểu sao lại có chút không dám nói tiếp.

"Lục tiên sinh. Báo cáo cho ngài những chuyện vụn vặt mà tôi đã làm được chính là mục đích thứ hai tôi gọi điện thoại cho ngài. Sau đó, tôi còn có một chuyện cuối cùng nữa, Lục tiên sinh, không biết ngài có còn cần nguồn tài chính nữa hay không?"

"Tôi nguyện ý tiếp tục cống hiến lực lượng của mình vì thế giới mới!"

⚝ ✽ ⚝

Mí mắt Lục Bình hơi giật giật. Sau khi dừng lại một lát, anh ôn hòa từ chối: "Tài chính thì không cần đâu, cứ tiếp tục làm tốt chuyện của mình đi."

Không lâu sau.

Điện thoại bị cúp.

Lục Bình nhìn điện thoại, hai tay ôm lấy đầu, đầu ngón tay xuyên qua lọn tóc. Nỗi lòng của anh đang rất phức tạp, có chút mê mang và không biết làm sao. Anh đã chân chính thể nghiệm một câu nói kia. Đó là, sau khi bạn nói ra lời nói dối đầu tiên thì bạn liền cần dùng mười câu nói dối khác để che đậy nó, sau đó lại phải dùng càng nhiều lời nói dối hơn để che đậy cho mười câu nói dối kia.

"Mình mẹ nó…"

"Đúng là một lời nói dối lớn!"

Lục Bình vừa tuyệt vọng lại bất đắc dĩ.

"Không nên bị ảnh hưởng, không cần nhớ nhiều như vậy, làm tốt chuyện mình có thể làm. Yêu cầu hiện tại của mình chính là tiếp tục diễn tròn vai thương nhân tình báo và tay lái buôn, đồng thời phải càng ngày càng tốt hơn. Mình muốn trở thành ‌ một thế lực mà không ai có thể bắt nạt."

Ầm ầm ——

Mượn tiếng xả nước, đi xuống khỏi bồn cầu.

Lục Bình khom người, dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch nắp bồn cầu. Đến khi trên đó không còn chút dấu vết nào nữa, anh mới sải bước đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Lục Bình đi ở trên hành lang, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như vẫn chỉ là một nhân viên công ty bình thường.

⚝ ✽ ⚝

"Oánh Oánh."

"Đại Thạch."

"Chiều nay anh xin về nhà sớm một chút. Đường ông nước trong nhà bị rò rỉ, đã hẹn trước thợ sửa chữa tới nhà. Ừm, đã xin nghỉ xong."

Buổi chiều.

Sau giờ nghỉ trưa.

Lục Bình thu dọn văn kiện, mang theo cặp công văn nhìn về phía bạn gái Trương Oánh Oánh và Cố Đại Thạch, nói.

Sau khi chào hỏi xong, anh cất bước rời khỏi công ty.

Anh rất ít khi ra ngoài vào thời điểm này, tại quảng trường trước tòa nhà Xuyên Hòa, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống, lộ ra một chút chói mắt và oi bức. Ánh mắt Lục Bình lướt qua trái phải, sau đó đi về phía ven đường.

"Đến tòa nhà tài chính Lục Gia Chủy." Lục Bình bình tĩnh nói.

"Vâng!" Tại vị trí lái, Viên Lợi Quân nhìn chăm chú Lục tiên sinh xuyên qua kính chiếu hậu, cung kính đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

"Vị Lục tiên sinh kia thật đúng là vô tình."

"Bạn cùng phòng sớm chiều ở chung bốn năm cùng với vợ con các bạn học chết ngay trước mắt lại không thể khơi dậy được chút cảm xúc nào của đối phương"

Tòa nhà tài chính CBD.

Tại văn phòng ở tầng cao nhất.

Tống Tử Văn dựa người vào thành ghế, nhìn về phía chín lá bài trong màn hình.

Đúng lúc này, một giọng nói đã bị biến âm vang lên.

"Tiến hành thăm dò vòng thứ hai đi." Trên gương mặt anh tuấn của Tống Tử Văn lộ ra nụ cười nhiệt liệt, đề nghị.

"Lục tiên sinh, có cần…”

"Không cần." Lục Bình cười nói.

"Anh cứ chờ tôi ở đây là được, tôi sẽ xuống nhanh thôi."

Lục Bình đang muốn đẩy cửa xe thì chợt dừng động tác trên tay lại, đón lấy ánh mắt của Viên Lợi Quân rồi nói.

Tiếng nói vừa dứt, Lục Bình mang theo cặp công văn rồi xuống xe, sau đó hướng về phía tòa nhà nổi tiếng của Trung Hải cách đó không xa.

Lục Bình quan sát cảnh tượng bốn phía, lọt vào trong tầm mắt là những tinh anh lãnh đạo ngăn nắp xinh đẹp. Trên mặt anh mang theo mặt nạ gắn liền với nụ cười, bình tĩnh điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó bắt đầu cất bước.

Anh cẩn thận nhớ lại tin tức thu hoạch được từ trong tình báo cơ mật màu đỏ. Sau khi xác nhận không có bỏ sót gì, giày da dưới chân giẫm lên nền gạch men sứ bóng loáng.

"Anh Phong!"

"Chị Phong! Còn có cháu trai chưa chào đời của chú!"

"Anh Cao!"

"Chị Cao! Trình Trình, con nuôi của ba!"

⚝ ✽ ⚝

"Tôi đến báo thù cho mọi người!"

Mặc dù Lục tiên sinh không cần dẫn người đi lên, nhưng vẫn phải nhờ bên phía Thanh gia đảm bảo trạng thái trợ giúp.

Sau khi gửi tin nhắn, cả người cũng được thả lỏng.

Răng rắc!

Răng rắc!

Nhìn về phía bản thân trong kính chiếu hậu của xe, sờ lên bộ râu, đã mấy ngày rồi không cạo nên có chút hơi gai gai.

Thầm nghĩ, sau khi đưa Lục tiên sinh trở về nghỉ ngơi thì sẽ bớt thời gian cạo râu cho sạch sẽ.

------

Dịch: MBMH Translate