← Quay lại trang sách

Chương 612 Lục Bình Đó Là Anh?

Viên Lợi Quân sờ lên túi, cuối cùng mò mẫm một hồi, lấy ra một gói thuốc từ trong hộp đựng đồ trước ghế phụ. Anh lấy ra một điếu, ngậm lên miệng, lấy bật lửa ra và chuẩn bị châm lửa cho mình. Ánh mắt bình tĩnh của Viên Lợi Quân ngưng tụ lại, vẫn duy trì lấy hành động trước đó, ngón cái xẹt qua bật lửa cũ kỹ, châm thuốc cho mình.

Hạ cửa kính xe xuống, cùi chỏ gác lên bên cạnh khung cửa sổ.

Ánh mắt bình thản lặng yên không một tiếng động quan sát xung quanh, tay kẹp điếu thuốc. Anh cũng không có ý định che giấu,trầm giọng nói: “Các tổ đội báo cáo tình huống một chút đi."

Viên Lợi Quân liếc nhìn đám người đi làm thông qua kính chiếu hậu.

Anh chợt trông thấy có một tia sáng phản chiếu, hơi nhướng mày một cái. Lục tiên sinh không ở đây, anh cũng không quan tâm lắm đến việc đầu mình có đang bị súng chĩa vào hay không.

Anh đã được định sẵn là phải chết, chết sớm sớm giải thoát.

Anh tiếp tục hít một hơi thuốc lá, tiêu sái phun ra một đợt khói. Tay anh tựa vào bên cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng báo cáo bên tai thì cũng không thèm để ý tới giám sát xung quanh nữa. Anh dời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt vô thần rơi vào trên đùi một nữ tinh anh đi ngang qua. Ngày xuân dần trôi qua, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống, gió mát ấm áp thổi qua… Trong thời tiết gió nhẹ này, cách ăn mặc của các cô gái càng ngày càng trở nên bắt mắt.

⚝ ✽ ⚝

Tào Môn.

Từ đường với những bức tường trắng ngói đen.

Những cây cổ thụ bên trong sân đá xanh đã đâm chồi non. Đinh Thành mặc một bộ trường bào màu đen, cầm một cây chổi cao bằng người trong tay, chuyên chú quét sạch những hạt bụi lơ lửng. Anh đi tới trước cây cổ thụ, nhìn thấy mầm non thì ngẩng đầu lên quan sát trong phút chốc.

Đinh linh linh!

Lúc này.

Tiếng chuông chói tai của điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên. Ánh mắt Đinh Thanh thay đổi, nhanh chân đi vào từ đường, đựng cây chổi ở trước cửa. Sau khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, anh lập tức nghe điện thoại.

"Tôi đã biết." Đinh Thanh trầm giọng nói.

Nói xong, anh tiếp tục bấm gọi đến mấy số điện thoại khác, để số quyền sư không nhiều trong Tào Môn và đội ngũ tinh nhuệ thả xuống công việc trong tay, tiến vào trạng thái chờ lệnh.

"Lục tiên sinh càng ngày càng nguy hiểm. Cậu dẫn Tào Môn đi theo phía sau đối phương, không biết là phúc hay là họa.”

Đinh Thanh ngồi xuống trước ghế‌ bành.

Bên tay trái, Thái Tông lão‌ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Lợi ích của Thái gia trong môn còn chưa ‌ đủ?" Đinh Thanh nhướng mày, bình tĩnh nói ra.

Anh vừa dứt lời, Thái Tông‌ lão thở dài, không nói thêm gì nữa.

⚝ ✽ ⚝

"Đúng là khí phái!"

Lục Bình mang theo cặp công văn, đi vào trung tâm tài chính Lục Gia Chủy. Anh dừng bước chân, dưới chân là gạch men sứ sạch sẽ đến mức có thể phản chiếu hình người. Lục Bình hơi ngẩng đầu, đảo mắt bốn phía. Đại sảnh hiện đại hóa ở tầng một có diện tích rất lớn, nơi đây có không ít nhân viên và khách hàng không ngừng lui tới. Giờ phút này, anh đang đứng ở trung tâm đại sảnh, không ngừng cảm nhận được sự nhỏ bé của mình giữa một quy mô lớn như này. Nếu như là trước khi đổi mới tình báo, anh có lẽ còn có chút e ngại khi đi vào…

Dạng suy nghĩ này hiện lên, nụ cười trên mặt Lục Bình lại đậm hơn một chút.

Ánh mắt anh bình tĩnh lướt qua trái phải, tìm được vị trí quầy lễ tân, sau đó thong dong sải bước đi đến.

Tòa nhà này cao 118 tầng, là kiến trúc tiêu biểu của Trung Hải, là điểm dừng chân đầu tiên của Tống gia Lĩnh Nam khi tiến quân vào Trung Hải. Về cơ bản, nó có thể được coi là trụ sở thứ hai của ngành công nghiệp ô tô của Tống gia.

"Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi có thể giúp ngài được cho ngài?" Nữ tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp nhìn thấy có người đến gần, liền lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, hỏi.

"Xin chào."

"Tôi muốn gặp… Tống Tử Văn." Lục Bình đón lấy ánh mắt của cô gái, ôn hòa nói.

"Được, xin ngài hãy báo lại thông tin và bộ phận trực thuộc của Tống Tử Văn tiên sinh."

"Tôi sẽ giúp ngài kiểm tra lịch hẹn trước một chút." Nữ tiếp tân trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng lại đã thuần thục đáp lời.

Nhưng ngay sau đó, cô giống như là đã hồi thần lại, hàng lông mi dài khẽ run. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía thanh niên này mang theo một chút tức giận, cảm thấy đối phương là đang trêu đùa mình.

"Nhưng mà, hình như không cần cô nữa rồi. Anh ta chắc là sẽ phái người tới đón tôi."

Lục Bình hình như đã nhận ra được cái gì đó, quay người nhìn về phía thang máy, nữ thư ký đã từng gặp mặt đang đi từng bước một về phía anh.

Ánh mắt của nữ nhân viên tiếp tân nhìn Lục Bình lập tức mở to. Ngay sau đó, thân thể cô trở nên căng cứng, dáng vẻ giống như là rất khẩn trương, lại không kiềm chế nổi mà nhìn về phía thanh niên trước mặt.

Thư ký của Tống Tử Văn không là gì cả so với những người bề trên, nhưng trong toàn bộ hệ thống xí nghiệp Tống gia thì cấp bậc của cô hoàn toàn không phải là thứ mà người ở tầng chót có thể so sánh được.

"Lục tiên sinh!"

"Tống công tử bảo tôi tới đón ngài!”

------

Dịch: MBMH Translate