Chương 613 Tên Điên! Lục Bình Điên Cuồng Nổ Súng!
Thư ký trẻ tuổi từ xa đã trông thấy Lục tiên sinh, cô có chút khẩn trương. Cô âm thầm hít sâu một hơi, lúc còn cách mấy bước thì có hơi dừng lại một chút, sau đó cúi người, cung kính nói ra.
Đây là người có địa vị ngang hàng với Tống Tử Văn, thậm chí là cao hơn một bậc. Đối với cô mà nói, đều là nhân vật lớn trên trời.
"Đa tạ cô."
"Chúng ta đi thôi."
"Tôi vừa đi vào, Tống công tử đã chú ý tới tôi. Là các người đang ngó chừng tôi giống như là linh cẩu, hay là Tống công tử đã bố trí an ninh của tòa nhà này đủ cẩn thận thế?"
Lục Bình đầu tiên là mỉm cười gật đầu với nhân viên lễ tân. Sau đó, anh cất bước đi về phía thang máy, đợi đến lúc nữ thư ký đi theo bên cạnh mình, Lục Bình mang theo ý cười, ôn hòa cất tiếng.
Thư ký trẻ tuổi nghe thấy những lời như vậy, chỉ khẩn trương nghiêm mặt, không dám đáp lại.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn.
Cô biết, Tống công tử lúc này nhất định là đang nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của cô. Có lẽ, chỉ cần có chút chỗ khiến cho đối phương không hài lòng thôi thì mình đêm này sẽ lập tức bị dìm xuống sông Phổ.
⚝ ✽ ⚝
"Vị kia Lục tiên sinh tới gặp anh?"
Cuộc trò chuyện kết thúc, The Fool, người tổ chức đứng sau chín bên lá bài, cũng là người duy nhất biết được thân phận riêng của tám người còn lại, lúc này đang liên hệ với Tống Tử Văn.
Tống Tử Văn nhìn tin nhắn, lông mày khẽ nhíu.
"Lỗ tai của The Fool tiên sinh đúng là rất thính." Tống Tử Văn giống như cười mà không phải cười đáp.
"Tôi có thể chắc chắn một chuyện, dù là thám tử của Lục tiên sinh thì cũng không thể điều tra ra được bất kỳ manh mối nào về kế hoạch lần trước của chúng ta đâu."
Tin tức được gửi tới rất nhanh.
"Anh cho rằng chúng ta đang chơi trò cảnh sát bắt trộm sao? Còn cần chứng cứ?"
Tống Tử Văn bật cười một tiếng, nhắn tin trả lời: "Được, tôi cũng muốn xem xem, anh ta làm sao lại dám một mình đến trên địa bàn của tôi."
Nhắn xong, anh ta lập tức đóng khung chat lại.
Tống Tử Văn ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc. Phía sau anh ta chính là cảnh tượng đẹp nhất của thành phố Trung Hải này. Ánh mắt anh ta lấp lóe, dần dần trở nên hung ác, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng mà không thèm chớp mắt. Anh ta đã tiếp xúc với Lục Bình ba lần, một lần tại văn phòng của Lý Ngọc Trân, một lần tại viện bảo tàng nghệ thuật, một lần tại du thuyền Thánh Ca Hải Dương.
Ba lần, anh ta đều phải chịu sự nhục nhã chưa từng có.
"Ha!"
Tống Tử Văn đột nhiên cười ra tiếng.
"Thật đúng là đến một mình?"
"Muốn làm gì?"
Trong văn phòng.
Tống Tử Văn dựa người ra phía sau, nâng đôi mắt lên nhìn chăm chú vào màn hình giám sát.
Trong màn hình là toàn cảnh về mạng lưới xung quanh Lục Gia Chủy. Từ lúc chiếc xe con màu đen kia bắt đầu xông vào, lấy xe con là tiêu điểm, tất cả xe cộ lưu động bốn phía đều đồng thời bị hệ thống đánh dấu… sau đó tính toán ra đội ngũ bảo an của Lục tiên sinh, dùng vòng tròn màu đỏ đánh dấu lên từng chiếc xe. Lúc xe con màu đen dừng lại ở ven đường, tất cả cỗ xe được đánh dấu đều được phân bố tại các điểm nút khác nhau.
"Thú vị."
Nhấn xuống nút hoán đổi.
Hình ảnh Lục tiên sinh đi vào trung tâm tài chính, sau được đưa vào thang máy liên tiếp hiện lên.
"Lão Trần, ra oai phủ đầu với Lục tiên sinh một chút đi." Đầu ngón tay Tống Tử Văn gõ gõ mặt bàn, nhấn xuống cái nút trước bàn, ôn hòa nói.
"Đã rõ!" Ngoài cửa, người đàn ông trung niên áo đen dáng người cao lớn cung kính đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt sắc bén bắt đầu quan sát chăm chú bốn phía, sải bước hướng về phía thang máy, đồng thời không ngừng tuyên bố mệnh lệnh.
Không lâu sau, toàn bộ sảnh thang máy đã được hàng loạt bảo tiêu bao quanh. Giống như là đàn sói, lại tựa như là mãnh hổ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía thang máy.
Thang máy hướng thẳng tới tầng 101.
"Hô!"
Lục Bình đứng ở chính giữa.
Thư ký của Tống Tử Văn cung kính đứng ở phía sau.
Anh nhìn chăm chú về phía con số biểu thị tầng lầu đang không ngừng nhảy lên, vô thanh vô tức hít sâu vào một hơi, lấp đầy khoang phổi. Cũng sắp đến nơi rồi… Lục Bình thầm nhắc nhở mình trong lòng.
"Mạnh mẽ!"
"Đây chính là bối cảnh của mình!"
"Mình tới để lật bàn! Chuyện đêm hôm đó bất kể có phải anh làm hay không, tôi đều cho rằng là anh làm!"
Lục Bình không ngừng suy nghĩ, ý đồ thôi miên mình, để cho mình kiên trì.
Đúng lúc này, thang máy dừng lại, cửa thang máy còn chưa mở ra, khóe miệng Lục Bình đã nở nụ cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại dần dần lạnh xuống. Anh không có dẫn người theo, một mình tiến đến. Có thể đi lại giữa Trung Hải, thứ anh dựa vào không phải là có bao nhiêu chân. Nếu như dựa vào những thứ này thì cho dù như thế nào anh đều không có khả năng so sánh được với sự tích lũy hàng trăm năm của các vọng tộc. Thứ anh dựa vào đó là tình báo, là tin tức, là địa vị thần bí được biên soạn ra.
"A!"
------
Dịch: MBMH Translate