← Quay lại trang sách

Chương 614 Đi Chết Đi!

Cửa thang máy mở ra.

Cảnh tượng đen nghịt bên ngoài thang máy xuất hiện ở trước mắt. Thư ký của Tống Tử Văn đứng phía sau lưng Lục Bình thấy vậy thì không khỏi run lên, bước chân vô thức lui về phía sau một bước. Sau khi kịp phản ứng lại, cô vội vàng gắt gao cúi đầu thấp xuống.

Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, nhưng trên thực tế, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bản thân anh cũng không khỏi run rẩy.

Anh bình tĩnh cất bước ra ngoài.

Giờ phút này, những tinh nhuệ từng hoạt động trên chiến trường đều dán ánh mắt thiết huyết vào trên người Lục Bình. Loại khí tràng và áp lực trong lúc vô hình kia làm cho bầu không khí cả sảnh thang máy nháy mắt như đọng lại… Nếu như là nhân viên bình thường bị nhìn chằm chằm như vậy thì chỉ sợ đã tiểu ra cả quần luôn rồi. Nữ thư ký trẻ tuổi cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng lại, khẽ cắn chặt bờ môi, chuẩn bị chờ Lục tiên sinh đi xa một chút rồi lại đi ra.

Lục Bình giữ vững vẻ mặt, bình thản ung dung đi ra.

"Lục tiên sinh!"

Đội trưởng bảo an cao lớn gọi là lão Trần khom người xuống, giọng nói vang dội đồng thời vang lên. Nói xong, anh ta muốn đi tới gần… Thân ảnh cao lớn vạm vỡ lưu lại một cái bóng mờ ở trước mặt Lục Bình.

Anh ta tựa như là một con gấu nâu, không ngừng ép về phía Lục Bình.

"Lục tiên sinh, thật xin lỗi."

"Kiểm tra bảo an theo thông lệ."

Bàn tay to lớn muốn vươn về phía Lục Bình để thăm dò.

Lục Bình đón lấy ánh mắt của đối phương.

Anh khoanh tay mà đứng, ánh mắt bình tĩnh. Vào lúc này, sự yên lặng trang nghiêm chợt bị một tiếng súng vang phá vỡ! Chỉ nhìn thấy, Lục Bình không biết từ lúc nào đã nắm chặt một khẩu súng lạnh như băng, ngón trỏ bóp cò súng không chút chần chờ!

Đạn bắn ra, nháy mắt xuyên qua xương bả vai của đội trưởng đội bảo an, máu tươi xen lẫn thịt bắn ra tung tóe. Đội trưởng bảo an lão Trần cao lớn kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lui lại, dùng tay che vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ cả bàn tay!

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Sảnh thang máy.

Đội ngũ bảo an đồng loạt rút súng ra. Tất cả họng súng đều nhắm ngay về phía thanh niên mặc một bộ quần áo đi làm bình thường màu đen, một tay ôm cặp công văn, một tay nắm chặt khẩu súng ngắn P226.

"Tống gia đã dạy các người như vậy sao?"

Ánh mắt bình tĩnh của Lục Bình nhìn về phía đội trưởng bảo an, chậm rãi nói: "Đám chó săn như các người cũng dám tùy ý tới gần tôi?"

"Còn không cút!"

Dứt lời, Lục Bình lại nhíu mày một cái, sau đó quát lớn.

Ánh mắt anh liếc xéo bốn phía, nhìn về phía những họng súng đang nhắm thẳng vào mình, bầu không khí đang trở nên khẩn trương. Anh cố gắng kiên trì, liều mạng nhẫn nhịn xương cốt và cơ bắp đang muốn run lên. Bên trong ống tay áo, lông tơ đã dựng lên từng sợi.

Hắn bước về phía trước, người bảo an giống như gấu nâu vẫn đang ở chỗ cũ. Ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm về phía Lục Bình. Trong ánh mắt của Lục Bình không có một tia dao động nào, họng súng trong tay vẫn còn chưa hạ xuống, lại lần nữa nhắm về phía người đội trưởng. Lần này, họng súng khẽ động… Ngay cả lời hỏi thăm thứ hai đều không có đã gọn gàng bóp cò súng!

Pằng!

Tiếng súng lại vang lên lần nữa!

Viên đạn bắn thẳng về phía đầu của đội trưởng đội bảo an!

Nhưng cũng may, đội trưởng kia đã né tránh trước một bước, viên đạn chỉ sượt qua tai phải sau đó ghim vào trong trần nhà!

Lục Bình thong dong cất bước hướng về phía trước!

Ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh nhìn về phía đám người cũng như họng súng đen ngòm đang ngăn ở trước mặt mình!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Anh tựa như là một tên điên không quan tâm tới tính mạng người khác, càng không ‌quan tâm đến tính mạng của mình! Mặt không biểu tình, lại một lần nữa bóp cò súng, đạn bắn về phía đám người bảo an đen nghịt.

Liên tiếp có người trúng phải đạn, ngã vào trong vũng máu!

Lục Bình dùng mạng của mình làm thẻ đánh bạc, đặt ở trước chiếu bạc. Anh cược là mình dám bắn chết bảo an, mà những bảo an này sẽ không dám nổ súng đối với mình!

Trong vòng quyền lợi chính thức của Kim Tự Tháp, mỗi một tầng cấp đều được phân biệt rõ ràng! Anh đang đứng ở tầng lớp vọng tộc, cho dù Tống Tử Văn có thù hận với anh thì cũng nhất định phải nhìn thẳng vào anh! Đối với những người như bọn họ mà nói, thì bảo an dưới chân, thư ký, hoặc là những người phục vụ cho bọn họ căn bản đều không khác gì những con chó cả!

Anh bắn chết bảo an, không phải là chuyện gì lớn. Nhưng Tống Tử Văn dám giết anh trước mặt mọi, thì đó chính là lật bàn, kèm theo đại họa! Lục tiên sinh có thể chết, nhưng không thể chết ở trong tòa nhà này! Không thể chết ở trong tay anh ta!

"Cút ngay!" Lục Bình mắng.

"Đi chết đi!"

Trong vũng máu, bảo an bị Lục Bình nổ súng bắn trúng thở hổn hển. Anh ta che ngực, đạn bắn vào trong thân thể sát ngay trái tim. Khóe mắt anh ta như nứt ra, cảm giác bị coi thường và sự tức giận lập tức xông thẳng lên não. Anh ta không thèm quan tâm mà giơ súng lên, bóp cò súng.

------

Dịch: MBMH Translate