← Quay lại trang sách

Chương 615 Bắn Chết Tôi Đi?

Pằng!

Tiếng súng vang lên.

Lục Bình còn chưa kịp phản ứng, đội trưởng đội bảo an dưới trướng Tống Tử Văn vừa bị bắn hai phát đã phản ứng lại nhanh nhất. Ánh mắt anh ta trở nên hung ác, lấy đà nhảy lên, ngăn cản ở trước mặt Lục tiên sinh, đạn lập tức xuyên qua một bên gò má, sau đó lướt qua bả vai Lục Bình.

Ánh mắt của đội trưởng đội bảo an càng ngày càng hung ác, giống như là hung thú thật sự, toàn bộ thân thể đối phương đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía hướng viên đạn bắn ra, anh ta giơ súng lên, nổ súng không chút do dự. Chỉ nghe thấy một tiếng pằng, đạn lao thẳng vào đầu của tên cấp dưới kia.

Thân ảnh ở giữa vũng máu kia co giật một cái, sau đó không còn động tĩnh.

Trong văn phòng.

Sau khi Tống Tử Văn nghe thấy tiếng súng kia vang lên, toàn bộ thân thể cũng lập tức trở nên căng thẳng. Đến lúc này, anh ta mới thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.

Anh ta nhìn chăm chú về phía thanh niên bên trong màn hình giám sát, trên trán nổi đầy gân xanh, có một loại cảm giác uất ức như đánh vào bông. Tên thương nhân tình báo này mới thật sự là tên điên! Đồ điên!

"Cho anh ta vào!" Tống Tử Văn nhấn xuống cái nút trước bàn, tức giận nói.

⚝ ✽ ⚝

"Cho anh." Lục Bình nhìn về phía đội trưởng bảo an đang vô cùng thê thảm kia, tiện tay ném khẩu P226 ra ngoài. Nói xong, anh đút một tay ở trong túi rồi‌ đi ra bên ngoài đám người.

Sắc mặt nữ thư ký trắng bệch, một‌ lần nữa đuổi theo, làm người dẫn đường.

Đi ở bên trong hành lang, Lục Bình thả lỏng một chút. Nếu như vừa rồi vị đội trưởng bảo an kia không cản một súng kia cho anh thì chỉ sợ viên đạn đã bắn xuyên qua đầu anh rồi. Đúng là nghĩ thôi đã thấy sợ, khiến cho trái tim trong lồng ngực Lục Bình điên cuồng nhảy nhót, toàn bộ lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt.

Tống Tử Văn ra oai phủ đầu với anh, anh trực tiếp dùng mạng để cược, đi lật tung cái bàn này, dùng chuyện này để phá cục.

"Lục tiên sinh, Tống công tử đang đợi ngài." Trước cửa phòng làm ‌việc, nữ thư ký trẻ tuổi khom người xuống, e ngại nói.

Mặc kệ là đối mặt với Tống Tử Văn, hay là đối mặt với vị Lục tiên sinh này, cô đều có một loại cảm giác gần vua như gần cọp. Nhân vật lớn cấp độ này không có một người nào là người bình thường!

"Làm phiền cô rồi." Lục Bình ôn hòa nói.

Nói xong, anh lặng yên hít sâu một hơi, nghênh đón ánh mắt của Tống Tử Văn, cất bước đi vào bên trong văn phòng.

Đội trưởng đội bảo an của Tống Tử Văn tên là Trần Trung Kiệt, 35 tuổi. Từ khi sinh ra đã trưởng thành ở dưới hệ thống của Tống gia. Anh đã có vợ con, bọn họ đều đi làm và đi học tại công ty và trường học của Tống gia.

"Đội trưởng!"

Trong hành lang, cửa văn phòng của Tống công tử mở ra rồi lại đóng lại.

Lúc này, đám bảo an áo đen cung kính đứng thẳng người.

Đội trưởng Trần Trung Kiệt dáng người cao lớn giống như là gấu nâu hoạt động tròng mắt một chút rồi đứng lên. Dáng vẻ của anh giờ phút này rất kinh dị, vừa rồi đạn bắn vào má trái gương mặt, xuyên ra bên môi. Trên mặt có một lỗ thủng, máu thịt be bét, máu tươi không ngừng rơi tí tách.

Cảm giác đau đớn kịch liệt giống như thủy triều không ngừng kích thích thần kinh của Trần Trung Kiệt.

Cấp dưới trẻ tuổi nhanh chóng chạy đến trước mặt, dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý vết thương. Trong toàn bộ quá trình, Trần Trung Kiệt từ đầu đến cuối còn không thèm chớp mắt.

Tính cách anh vốn trầm mặc, giống như là một ngọn núi lớn.

"Đều không sao chứ?"

Xử lý vết thương một cách đơn giản.

Trần Trung Kiệt đứng lên, đi trở lại trước sảnh thang máy. Đôi mắt anh đảo qua những người bị thương, giọng nói khàn khàn vang lên.

Gương mặt bị bắn phá, chỉ vừa há miệng đã động tới vết thương, tiếng nói phát ta khó nghe giống như là tiếng xé vải.

"Đội trưởng!"

"Đều là vết thương nhỏ!"

"Ừm!" Trần Trung Kiệt vỗ vỗ bả vai thuộc hạ, đáp một tiếng.

Nói xong, anh đi về phía thanh niên do chính mình bắn chết, đối phương đang bị các nhân viên bảo an còn lại cho vào bên trong túi đựng xác.

"Đưa hồ sơ của cậu ta cho tôi, mặt khác, tiến hành điều tra một lần nữa về cậu ta." Trần Trung Kiệt trầm giọng ra lệnh.

Trong thời gian chiến đấu lại vi phạm mệnh lệnh, một mình nổ súng, họng súng lại nhắm ngay về phía tồn tại ngang hàng với gia chủ vọng tộc. Mặc kệ là thật sự đã mất đi lý trí, hay là gian tế của một bên nào đó, muốn bốc lên tranh đấu giữa thế lực phía sau Lục tiên sinh và Tống gia thì đều cần tiến hành dò xét điều tra.

Không lâu sau, một túi hồ sơ màu nâu được đưa đến trong tay anh.

Trần Trung Kiệt cất bước đi trở về văn phòng, dựa lưng vào ánh nắng buổi chiều, mở văn kiện ra rồi đọc một cách cẩn thận. Trong đầu nhớ lại ấn tượng đối với người này. Trong trí nhớ của anh, đây là một người mới vừa được điều vào trong đội ngũ của bọn họ không lâu, so sánh với các đội viên khác thì ít đi một phần tính cách lạnh lùng như máy móc, có vẻ sống động giống như một con người hơn.

Ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh của thanh niên.

Ánh mắt đen trắng rõ ràng lâm‌ vào trầm mặc, thật lâu không nói gì.

Trong mắt những tồn tại giống như Tống Tử Văn, hoặc là vị Lục tiên sinh kia, bọn họ có lẽ chỉ là công cụ, chỉ là sâu kiến. Nhưng trong mắt những nhân vật nhỏ như đám người Trần Trung Kiệt —— bản thân cũng là một sinh mệnh sống, là người! Có anh chị em, là người sống có tình cảm!

Trước mặt các nhân vật lớn, Trần Trung Kiệt chỉ có thể giấu tất cả tình cảm ở trong tim, không dám biểu lộ ra chút nào. Để cho mình cố hết khả năng giống như là một con chó trung thành, một công cụ!

------

Dịch: MBMH Translate