← Quay lại trang sách

Chương 616 Tại Sao Lại Không Bắn Chết Tôi?!!

Lục tiên sinh, anh đến bái phỏng nhà người khác như vậy sao?"

Áo sơ mi trắng, âu phục được đo may tỉ mỉ, trên gương mặt đeo cặp kính gọng vàng, cử chỉ ưu nhã, tựa như là bá tổng trong tiểu thuyết đi vào hiện thực. Nhưng mà nói đến đây, những bá tổng dưới ngòi bút của các tác giả mà ở trước mặt Tống Tử Văn thì sợ là ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Tống gia Lĩnh Nam, cầm đầu thương nghiệp nghìn tỷ, là con dê đầu đàn trong giới thương nghiệp Dương Thành, gia tộc quật khởi vào giữa thế kỷ trước, là người tổ chức quan trong trong ngành công nghiệp ô tô của Triệu Quốc. So sánh với Tống gia, cho dù là Vinh gia có lẽ đều kém hơn một chút.

Lục Bình đi vào, đón lấy ánh mắt của Tống ‌Tử Văn, nghe đối phương cười nhẹ quát lớn.

Lục Bình không có trả lời. Trong lòng anh chợt hiện lên cảm giác bối rối và chột dạ trong chớp mắt.

Anh nín thở, để cho mình có thể thong dong dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ nhàn nhã dò xét cái văn phòng này. Khoảng không gian né tránh ngắn ngủi này đã cho Lục Bình chút thời gian thở dốc, một lần nữa chừa lại không gian áp lực. Lúc này, Lục Bình đang đứng trước bàn làm việc của Tống Tử Văn. Cặp công văn tự nhiên được đặt ở bên cạnh bàn, anh cúi đầu, dùng ánh mắt quan sát nhìn thẳng về phía Tống Tử Văn, giọng nói ôn hòa vang lên:"Ai nói là tới bái phỏng?"

"Ồ?"

"Không phải tới bái phỏng, không phải là muốn đập phá đó chứ?!" Tống Tử Văn dựa người vào sau, hai tay đặt ở trước tay vịn, bình tĩnh đáp.

Từ lúc thu hoạch được tình báo cho đến nay, Lục Bình đã tìm được phương pháp để đánh cược với người khác. Đó chính là sau khi anh nắm giữ được một bí mật, tuyệt đối không được dễ dàng tiến vào bên trong tiết tấu cuộc nói chuyện của đối phương.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng đối diện với ánh mắt của Tống Tử Văn. Ngay sau đó, Lục Bình xoay người, đi tới trước ghế sô pha cách đó không xa, mang theo chút tư thái đảo khách thành chủ rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tay chống đỡ nửa bên mặt, một lần nữa nhìn về phía Tống Tử Văn.

Sau khi tiến vào văn phòng làm việc này, Lục Bình đã nhạy cảm chú ý tới trước bàn làm việc của Tống Tử Văn không có chỗ ngồi cho khách. Điều này đã phá vỡ cảnh tượng mô phỏng trong đầu anh trước khi đến đây.

Theo như dự định của anh, đầu tiên sẽ là tiêu sái thong dong kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống thân thể khẽ nghiêng về bên thành ghế, bắt chéo hai chân, đón lấy ánh mắt của Tống Tử Văn.

Cũng may, dạng này cũng không tệ, cách‌ Tống Tử Văn càng xa hơn một chút, càng có thể thở một cái.

"Tống công tử.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Anh có biết tại sao mỗi một lần gặp phải tôi đều gặp quả đắng hay không?' ‌

Lục Bình không có trả lời câu hỏi trước đó của đối phương, mà hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Tống Tử Văn không thay đổi, cũng không lên tiếng.

Lúc này, chỉ cần đáp một tiếng liền xem như thừa nhận mình ăn quả đắng.

Còn chưa bắt đầu nói chuyện đã nhận thất bại trước rồi, như vậy còn gì để nói nữa?

"Đạo mạo, đạo đức giả."

Lục Bình chú ý tới phản ứng của‌ Tống Tử Văn. Anh âm thầm hít sâu một hơi, ngăn chặn cánh tay muốn run rẩy, khống chế giọng điệu phun ra mấy chữ này!

Tình báo cơ mật màu đỏ chủ yếu vây quanh cuộc biến đổi của thế kỷ trước. Trong trận biến đổi kia, kẻ lên nắm quyền hoặc là vọng tộc bị kéo xuống ngọn tháp đều được ghi chép lại đầy đủ ở trong danh sách. Tống Tử Văn với tư cách là người chấp hành của Tống gia tại Trung Hải, là người tham dự vào cuộc biến đổi của thời đại mới, tình báo của đối phương tương đối hoàn chỉnh.

"Dưới bề ngoài nhã nhặn và nho nhã chính là một con dã thú dữ tợn."

"Nhưng mà… phía sau dã thú hung dữ, lại là cái gì đây?"

Không đợi Tống Tử Văn có hành động, Lục Bình đã nắm bắt giọng điệu, tiếp tục đọc lên văn án đã chuẩn bị từ trước: "Chẳng qua chỉ là một con thú bị gia tộc trói buộc đeo lên mình xiềng xích, lo trước lo sau mà thôi!"

"Trong văn phòng của Ngọc Trân, cấp dưới của anh chỉ cần tiến lên một bước liền có thể bóp chết tôi, tại sao anh lại dừng lại?"

"Trong bữa tiệc dạ hội tại viện bảo tàng nghệ thuật kia, đó chính là đêm là anh có trực tiếp chiến thắng tôi. Nhưng tại sao anh lại không thể giống như tôi, giơ chân giẫm lên mặt tôi?"

"Trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương, anh lại một lần nữa ký thác hi vọng vào trên người người khác."

Trên gương mặt Lục Bình mang theo nụ cười khẽ, lời nói ôn hòa lại giống như là từng thanh đao cắm vào trái tim Tống Tử Văn, không ngừng đẩy ra từng tầng ngụy trang, lộ ra bộ mặt chân thật nhất, bản chất nhất của anh ta.

Lục Bình nâng mí mắt lên, dùng một loại ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Tống Tử Văn: "Cho dù có ngụy trang như thế nào thì đều không thoát khỏi được bản chất nhỏ yếu của anh đâu."

Mí mắt Tống Tử Văn khẽ giật. Trên gương mặt anh tuấn dần dần thu liễm nụ cười.

Ánh mắt lạnh như băng đối diện với ánh mắt của Lục Bình.

"Đây chính là điều Lục tiên sinh muốn nói?"

⚝ ✽ ⚝

"Không!"

"Không!"

"Không phải!"

"Còn có một câu cuối cùng."

"Bên trong KTV, đều đã làm đến cái ‌trình độ kia rồi, anh vậy mà vẫn không dám bắn chết tôi?!!"

Vẻ mặt Lục Bình lộ ra sự đắc ý, bỗng nhiên nâng cao giọng!

------

Dịch: MBMH Translate